CÁC CẬU BIẾT, CÁC CẬU YÊU TỚ MÀ! - Trang 101

đâu có đá Blair để thay bằng Jennifer. Chuyện chả có gì to tát.”

“Chả có gì to tát cả,” Charlie đồng ý, đón lấy điếu thuốc.

Nate nhìn đốm lửa cháy đến tận cùng điếu thuốc. Cậu biết những gì cậu

nói không đúng sự thật. Đó quả là chuyện hệ trọng. Giờ thì cậu không biết
làm sao để xử trí đây.

Một gã trai ắt phải đi thận trọng khi một cô gái như Blair dính líu vào.

Cậu đã từng thấy nó có thể làm gì, và không có gì là tốt lành cả.

* * *

“Xin lỗi vì đến muộn nhé, cả ngố,” Zeke nói, đập quả bóng rổ vào đầu

Dan. “Đi thôi, chơi nào.”

Dan ngẩng lên khỏi cuốn sổ. Cậu vừa bắt đầu viết bài thơ khác có tên là

“Những Bàn Chân Gãy.”

Gỗ vụn, lốp xẹp, kính vỡ.

Định mệnh nắm cây rìu bất công. Sụp đổ.
Nó nói về mong muốn được ở bên ai đó mà không thể thực hiện được.

Serena hẳn là đang kẹt ở đâu đó mà cô không hề muốn, đang mong ngóng
Dan, đang ước được đến bên cậu. Có thể cô đã lên tàu điện đâu đó, đang
kẹt giữa hai bến. Và cậu thì đang kẹt ở công viên với Zeke.

“Này,” Dan cho quyển sổ tay vào trong túi xách rồi đứng dậy. “Cảm ơn

vì đã đến nhé.”

“Củ chuối. Tao phải học phụ đạo toán, mày biết rồi đấy,” Zeke vừa nói

vừa chuyền bóng giữa hai tay.

Hai đứa tiến ra sân bóng rổ. “Ừ, mày nên chăm chỉ vào môn toán hơn,”

Dan nói. “Rồi mày sẽ chẳng cần thầy phụ đạo đâu.”

“Mày nên tự xem lại bản thân đi ấy, mày trông bệ rạc quá,” Zeke nói.

“Thế là sao?” Dan hỏi. Cậu đánh rơi túi vì vướng hàng rào và bị tuột áo

khoác ra.

Zeke nhảy quanh quả bóng. Cậu ta hơi mập và có cái hông giống như

của con gái, nhưng cậu là cầu thủ bóng rổ hay nhất của trường nội trú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.