CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 11

Jola. Giá hồi trước tôi khôn ngoan hơn, chắc hẳn tôi cũng đã ghi tên theo
học một lớp nào đó, miễn sao có được những lúc yên thân với ông chồng.
Cả bây giờ tôi cũng sẽ làm vậy, nếu tôi đang chung sống với anh ta. Nhưng
may phúc, tôi đang không như vậy và khỏi cần phải ghi tên theo học lớp
sau đại học nào. Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy đến với tôi? Liệu thần kinh
tôi có vấn đề gì không nhỉ?

“Mi có xuống ngay đi không?” Tôi quát con Zaraz vô tội.

Tại sao mèo bên nhà Ula không leo lên bàn? Con chó của cô ta thậm chí

không bén mảng đến những nơi trải thảm trong phòng. Vì sao ở nhà tôi, hễ
để cửa mở là y như rằng con Borys nhảy tót lên giường, còn lũ mèo thì
chẳng tha bất kỳ chỗ nào? Chúng chẳng coi tôi ra gì cả!

Con Zaraz nhảy khỏi mặt bàn, hậm hực nhìn tôi. Gạt sang bên mấy tờ

báo khiến tôi điên đầu, thay vì giúp nâng cao chỉ số IQ, tôi mở hộp thức ăn
cho mèo ra. Con Potem nhảy khỏi tủ bếp.

“Hai cô mèo cưng của tôi!” Tôi xúc động nhìn hai cục bông tròn tròn,

một xám bạc một đen tuyền đang cúi xuống chiếc đĩa. “Hai cô mèo tí hon
của tôi.”

“Em đang trong thời kỳ suy sụp phải không?” Xanh Lơ đứng ở cửa bếp,

tôi không nghe thấy tiếng xe anh về. Con Borys không sủa, trái với cách nó
phản ứng với người nhà tôi.

“Đời thật khủng khiếp!” Tôi chìa má ra.

“Đời đẹp làm sao, đàn ông quyến rũ, dễ mất lắm đấy!” Adam cười, đoạn

cho bốn lon bia vào tủ lạnh, lôi ra một lon khác để sẵn trong đó từ trước.
Chắc cũng chưa lâu, tôi nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.