CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 118

cảm xúc này là một điều gì đó rất vẹn toàn, dẫu có vô tâm đôi chút. Anh là
người đàn ông của đời tôi, của đoạn đời tiếp theo của tôi. Tôi có lòng tin vô
hạn với anh và tôi biết tất cả những gì đang xảy ra đều là kết quả của điều
gì đó. Tôi sẽ đợi chờ anh, sẽ nhớ anh và rốt cuộc...

“Lúc này Tosia đang căng thẳng.” Tôi nhắc nhở Adam. “Anh hãy quan

tâm đến nó và đến bản thân mình.”

Tôi chẳng thể kìm lòng được khi cứ cảm thấy rằng, chúng tôi sẽ xa nhau

mãi mãi.

Bảy giờ kém mười lăm, Grzes ấn chuông ngoài cổng.

“Mình muốn đến sớm hơn một chút, để cho chắc ăn. Ôi, cậu khóc hay

sao?” Anh bạn nhìn tôi rồi nốc ực một ngụm trà. “Cho xin chút đường. Ơ
mà xuất ngoại chỉ đem theo có ngần ấy hành lý thôi sao?” Grzes cười khoái
chí, tim tôi như nhảy tót lên vai và nằm đó hồi lâu. “Hợp Chúng Quốc Hoa
Kỳ, trời đất ơi, nếu được qua đó, đến tớ rồi cũng thành kẻ si tình mất thôi,
nào con gái da màu này, cả gái lai nữa...”

“Xin ông im đi cho!” Tôi cố gắng nói lịch sự.

Adam vuốt ve con mèo nằm cuộn tròn, túm tai con Borys nhằm khiến

con chó nhận ra rằng đã đến lúc nó cần phải rời khỏi chiếc giường ấm áp,
và chúng tôi lên đường tới sân bay.

***

Thế là trong buổi sáng tháng Mười này, chỉ có mình tôi về nhà. Tôi về

ngôi nhà nơi không có Tosia vì nó đi học, cũng không có Adam vì anh đã
bay đi Mỹ, cũng không có mấy chú mèo vì chúng đã biến ra vườn, thế
nhưng bù lại con Borys đang nằm trên giường và ngủ như chết. Tôi đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.