CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 130

Tôi không chán đời

Hôm nay, tôi kết nối vào mạng đến hai lần để xem hòm thư. Trống

không. Vẫn chẳng có hồi âm. Tôi không thích email. Thư viết trên giấy thì
người ta có thể yên tâm chờ đợi một hoặc hai tuần. Đằng này, ngày nào tôi
cũng phải xem hòm thư, như thế ngày nào tôi cũng có bổn phận phải viết
thư vậy. Điều khiến tôi bực mình nhất, chính là chiếc máy tính chạy chậm
rì rì. Ula sang chơi, tôi đặt cốc trà lên bàn rồi ca cẩm:

“Mùa thu năm nay sao mà dài thế không biết?”

“Càng hay chứ sao.” Ula nói. “Biết đâu mùa hè năm sau cũng sẽ dài.”

“Mưa suốt thôi!” Tôi phàn nàn. Mưa quất ầm ầm vào cửa kính.

“Rất tốt. Đất đang khô hạn.”

Tôi im bặt. Trong phòng ẩm và lạnh. Tôi nghĩ bây giờ mà thời tiết còn

như thế này là sai so với quy luật hằng năm. Tôi bị ướt trong thành phố, và
tôi phải đứng trên xe lửa. Kamila ly dị, còn Aneta đang ở Kolobrzeg, cô
nàng đã trải qua một chuyến tàu khủng khiếp. Đời thật tàn nhẫn.

“Tớ cảm thấy mệt mỏi. Đồ giặt phơi mãi không khô. Tớ phải đưa Tosia

đến phòng khám răng, nhưng xe ô tô thì không có. Tớ phải đổi bằng lái xe
nhưng lại chỉ có mỗi một tấm ảnh, đáng ra có hai tấm nhưng một tấm đã
được dùng cho cái hộ chiếu sắp hết hiệu lực kia rồi.”

“Thế thì tuyệt!” Ula tỏ ra vui mừng. “Chúng mình cùng đi chụp ảnh đi.

Tớ sẽ chở cậu đến đó. Ảnh này trông cậu chán lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.