CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 134

“Không có gì là lạ khi người soát vé tàu tìm cách...”

“Anh ta bảo vệ hai chị em họ! Cậu hình dung mà xem, nếu người soát vé

ngồi với hai người đàn bà trong toa tàu thì sao bọn cướp dám ho he chứ?”

“Cậu suy xét lại đi.” Ula nói. “Bọn cướp nào? Aneta luôn luôn ham

muốn đàn ông. Và nhất định cô nàng thích người soát vé tàu này. Chẳng có
gì lạ khi anh ta tìm cách tán tỉnh cô nàng. Người đàn ông như thế nào mới
được coi là đáng yêu? Đó là người đàn ông đứng ra bảo vệ chúng ta, bà
ngốc ạ!”

Giờ tôi mới nhớ lại từng chi tiết. Aneta chủ yếu kể về người soát vé tàu

này thôi. Một con người tuyệt vời. Đang học đại học, ngành quản trị. Ba
mươi tuổi. Anh ta đi làm để có tiền nộp học phí. Ôi, sao cô nàng ngây thơ
đến vậy! Aneta đã cho người soát vé số điện thoại của mình vì anh ta thật
dễ thương! Còn tôi ngồi đây lo ngay ngáy vì thế giới không hề thân thiện!

Tôi đâm bực mình. Ula chăm chú nhìn tôi, miệng nở nụ cười có đôi phần

khoan dung. Tôi nhìn ra ngoài vườn. Mưa thật đẹp. Những giọt mưa rơi
đều đều xuống mặt đất. Nghe dự báo nói mưa sẽ rơi ba ngày liền không
ngớt. Bầu trời căng ra theo đường chân trời. Tôi cần bật thêm lò sưởi điện
trong nhà tắm, nếu không quần áo vừa giặt sẽ mục hết. Ngày mai tôi không
lên Warszawa, khi trời cứ mưa rả rích thế này, ở nhà dễ chịu hơn nhiều. Tôi
nhìn tấm ảnh thẻ để trên bàn. Đúng là xấu tệ. Ula đứng dậy.

“Trà rất ngon. Sao, ngày mai chúng mình đi tới phòng khám răng chứ?

Qua chợ mình sẽ ghé mua táo.” Ula nói vui vẻ. Cô nàng đúng là kỳ lạ.

“Rốt cuộc đất cần mưa.” Tôi mỉm cười.

Tôi có chán đời đâu nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.