CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 150

Tôi chỉ còn biết thở dài. Tosia cùng cả lớp đi tham quan Praha bốn ngày,

tôi ở lại một mình.

***

Hôm nay tôi rời tòa soạn sớm hơn. Về tới nhà tôi đắn đo mình nên làm

gì. Không còn chút vui sướng nào nữa. Chẳng hiểu tại sao, lúc nào tôi cũng
bị trên đe dưới búa. Cứ phải lựa chọn giữa Tosia và Adam. Lẽ ra không nên
như vậy!

Tôi quyết định dọn dẹp nhà cửa và lôi máy hút bụi ra. Vừa đưa ra quyết

định khổ sở này thì mẹ tôi gọi điện hỏi xem tôi đã thận trọng cân nhắc
chuyến đi này chưa. “Vì sắp đến lễ Giáng sinh và Năm mới, em trai con có
thể sẽ về thăm nhà vào dịp này. Lẽ dĩ nhiên, nếu thích thì con cứ đi, cho dù
mẹ rùng mình khi nghĩ tới máy bay, tiền bạc vân vân. Thật đáng tiếc là sẽ
không có con bé Tosia đi cùng, nhưng con đã quyết như vậy thì biết làm
sao, mẹ sẽ không can thiệp.”

Tôi đi ra tiền sảnh, tay cầm giẻ lau, vì cần gì máy hút bụi khi hút mà

không sạch bụi. Giờ đến lượt bố tôi gọi điện. Trước đó mẹ đã gọi cho bố,
kể về chuyện của tôi. “Tất nhiên là bố không phản đối chuyện hai mẹ con
đi Mỹ, mặc dù nếu ở vào hoàn cảnh của con thì bố không đi đâu cả. Đi mà
làm gì, bây giờ đi máy bay đến hãi, và biết đâu dịp lễ Noel và giao thừa
năm nay là những ngày lễ cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau. Dạo này
bố cảm thấy không được khỏe trong người. Nhưng không sao cả, nếu con
muốn để bố ở lại một mình đón những ngày lễ cuối cùng này, bố cũng
không phản đối đâu.”

Tôi đặt nước pha trà, thả hai con mèo ra và nhìn vào cửa kính nhà bếp.

Nửa dưới cửa dính đầy chân mèo. Zaraz dạy Potem làm giãn thân mình
bằng cách bám chặt bốn chân lên kính. Có lẽ chúng làm thế để chọc tức tôi.
Tosia đang bận học thi cho nên không thể làm những việc thường nhật,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.