CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 167

Tôi đến tòa soạn sau khi ban biên tập đã họp xong. Cởi áo khoác ở

phòng gửi đồ của nữ xong, tôi lao vào phòng thư ký. Nắm chặt bài báo
trong tay, tôi nói “chào” theo phản xạ với Jaga rồi đi thẳng vào phòng ông
tổng. Và người đầu tiên tôi chạm trán là Artur Kochasz. Ông Artur
Kochasz tôi mới quen cách đây một tuần. Hôm đó ông ta đi ra từ phòng
ông tổng, miệng cười dễ thương và chìa tay cho tôi.

“Rất hân hạnh được làm quen với chị. Tôi là...” ông ta mặt mày hớn hở,

“Artur Kochasz. Hiện là người tạm quyền.”

“Tôi đến gặp ông tổng.” Suýt nữa ông ta làm tôi bật cười.

“Không có, không có, tạm thời vắng mặt. Tôi có thể giúp gì được chị

nào?”

Giúp với tư cách là người tạm quyền hay sao? Đợi một hồi, ông tổng

cũng về tòa soạn, thấy ông ta đứng sau lưng Kochasz, tôi nhăn mặt.
Kochasz và ông tổng cùng nhìn tôi với cái nhìn chẳng báo hiệu điều gì tốt
lành.

“Cô Judyta...”

“Tắc đường.” Tôi nói lí nhí trong họng.

“Thời gian tắc đường phải cộng vào thời gian đi đường. Tất cả mọi

người chúng tôi đều đến đúng giờ,” Artur Kochasz nói.

Và ông ta nói đúng. Tôi nộp bài, rồi rút lui.

Tôi không biết làm cách nào để báo cho ông tổng rằng lúc hai giờ chiều

tôi phải về để kịp đến trường lúc ba giờ, vì thằng cháu nhỏ đang đợi tôi, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.