CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 169

cẩn thận. Cậu lấy vũ khí và thực phẩm dự trữ của ông ta để có thể tiếp tục
đi tìm người da trắng. Cậu bé mới mười bốn tuổi nhưng rất can đảm. Ngày
mai chị đọc tiếp, thôi, em ngủ đi.”

Tôi nhảy ra khỏi cửa, Tosia bước ra ngoài, tỏ vẻ rất bằng lòng.

“Rất tiếc là con không có anh chị em.” Con bé nói với tôi và mỉm cười.

“Con đừng đọc cho em nghe truyện Trên sa mạc và trong rừng thẳm,

truyện này nó phải tự đọc chứ.” Tuy ra vẻ trách móc, nhưng thực ra tôi rất
mừng khi thấy Tosia biết chăm sóc em.

“Nó không kịp đọc. Ngày mai con sẽ kể nốt, nếu nó ngoan.”

Tôi không muốn nhắc Tosia, rằng em ruột thì con có đấy chứ. Có đứa em

trai bé bỏng và kháu khỉnh mà bố đã kiếm cho con đấy còn gì. Tôi thở dài,
vì gần đây Tosia có quan hệ rất mật thiết với bố nó. Tôi cũng phải thực lòng
công nhận, rằng cái gã đang ở với Jola càng ngày càng khá lên trông thấy.
Tosia thường xuyên gọi điện cho gã, cả cho Jola nữa, họ thì thầm với nhau
chuyện gì đó, còn tôi lẽ dĩ nhiên biến thành một người mẹ tồi. Tôi có cảm
giác Tosia tâm sự với bố nhiều chuyện mà nó không thèm kể cho tôi.

“Có gì uống được không ạ?” Piotrus mặc bộ pyjama xuất hiện trong nhà

bếp.

Uống xong hai cốc nước ngọt, thằng bé nói “Chúc bác ngủ ngon.” Sau

đó nó thỏ thẻ rất đáng yêu: “Cháu thích đọc cuốn truyện này lắm, vì một
cậu bé mười bốn tuổi mà giết được sư tử thì thật đáng khâm phục. Cháu
cũng muốn làm được như vậy. Mặc dù các tình tiết của mối tình khờ dại
trong truyện là ngu xuẩn. Mà cháu sẽ không bao giờ lấy vợ đâu. Cháu
chẳng hiểu sao Stas lại lấy Nel dở hơi.” Sau chót thằng bé tuyên bố, nó
không phải là một đứa trẻ con, và nó đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.