CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 170

“Tosia, con muốn uống trà không? Hai mẹ con mình nói chuyện được

không?”

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy... Có chuyện gì à?”

“Phải có chuyện gì đó thì mẹ mới muốn uống trà với con gái mình hay

sao?” Tôi cười gượng. “Chẳng có chuyện gì cả... Chỉ là chuyến đi tham
quan Praha như thế nào con đã kể cho mẹ đâu.”

“Mẹ ơi, con chỉ có thể nói với mẹ là tuyệt vời. Mẹ biết không?” Tosia

tươi tỉnh hẳn lên. “Bố bảo, bố có thể đưa con đi Praha lần nữa vào dịp cuối
tuần. Vì mẹ có biết không, đi với cả lớp chẳng khác gì cưỡi ngựa xem hoa,
con chẳng nhớ được gì cả. Và bố có thể đưa cả mẹ cùng đi nữa. Nếu được
thế thì hay quá, đúng không nào?”

“Thế Jola nói sao về chuyện này?” Tôi hỏi một cách ác ý. Khả năng sắp

được chơi khăm Jola làm tôi thấy vui trong bụng. Tôi không phải người
đàn bà dịu dàng, nhân hậu, rồi ả sẽ biết tay tôi.

“Với Jola thì... không thật tốt.” Tosia tựa lưng vào tường, ngước nhìn

đâu đó phía trên. “Bố yêu cầu con giữ kín chuyện này, nhưng với mẹ thì
con có thể tiết lộ. Hai người đã quyết định ly thân một thời gian. Nghĩa là
không hoàn toàn chia tay, dĩ nhiên, nhưng là để kiểm tra. Jola đã đi
Krakow, đến ở nhà bố mẹ cô ấy. Mẹ biết không, kiểu ra vẻ vẫn tiếp tục học
khóa tại chức, nhưng có lẽ bố đã tiếp tay cho chuyện này.”

“Tosia!” Tôi hạ giọng. Có tiếng ầm ầm, thằng cháu nhỏ chắc đang nhảy

trên giường. “Con nói gì lạ vậy?”

Con mèo Potem ngồi trên tủ bếp nhìn tôi, nó tỏ ra không thích giọng điệu

tôi vừa nói. Đoạn nó lại rúc cái đầu đen xuống ngang tầm cái đuôi và nheo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.