CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 171

mắt lại.

“Chuyện bình thường.” Con gái tôi nhún vai. “Đời là vậy. Người ta đến

với nhau, chia tay nhau, rồi lại đến với nhau. Bố tâm sự với con rất nhiều
về chuyện này, không như mẹ.”

Chuyến đi Praha cùng bố của Tosia nhưng không với mục đích chơi xỏ

Jola bỗng trở nên không còn thú vị nữa. Tôi vốn hèn như vậy đó. Thậm chí
tôi thấy hơi thương cái gã ở với Jola. Nhưng tôi kịp nhớ lại hắn ta đã đối xử
với tôi như thế nào. Đàn ông không thay đổi nhiều như vậy đâu. Một khi
anh ta đã hành hạ người vợ thứ nhất, nhất định anh ta cũng sẽ hành hạ
người vợ thứ hai. Tuy vậy, xét cho cùng, đây là bố của Tosia, cho nên tôi cố
kiềm chế không nói ra lời ác độc.

“Con gái của mẹ ơi, con khỏi lo!” Tôi nói. “Jola còn trẻ, cô nàng sẽ có

nhiều thời gian tiếp nhận mọi thứ. Bố con làm việc nhiều nên cần được
thông cảm, rồi Jola sẽ hiểu. Chắc Jola chỉ đến thăm bố mẹ cô ta một thời
gian rồi về. Còn thằng bé thế nào?”

“Mẹ nghĩ thế sao?” Tosia chăm chú nhìn, tôi không nhận ra ý tứ trong

cái nhìn của con bé. Tôi chẳng biết mình nói thế là khiến nó vui hay đã làm
nó buồn. Nhưng sau đó tôi thấy mặt nó tươi hẳn lên. “Tuyệt vời! Con vừa
gặp nó dịp nghỉ cuối tuần vừa rồi, bữa đó Jola về nhà. Thằng nhóc tuyệt vời
mẹ ạ. ‘Em quý chị Tosia!’ Nó còn nói với con như thế.”

Tôi hơi thót tim. Chúng tôi mà là đôi vợ chồng may mắn thì chắc đã có

nhiều con hơn. Tosia từng dễ thương như vậy khi còn nhỏ. Bây giờ em trai
của nó không phải là con tôi, mặc dù vẫn là con của bố Tosia, nó còn nói
với chị nó rằng “em quý chị.”

Những bạn đọc đã gửi thư tâm sự với tôi quả có lý. Đời chẳng công bằng

chút nào, biết làm sao. Tosia đi lên phòng mình trên lầu. Tôi cho thêm nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.