CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 19

Thế nhưng, tôi bực đâu phải vì anh không chịu nói chuyện với tôi, mặc

dù tôi đang (chính xác hơn là mới gần đây) phải trải qua nhiều thử thách,
mà còn là bởi, dường như anh không hề hiểu tôi muốn nói chuyện gì.
Không, tôi không bực đâu, bởi bực mình để mà làm gì cơ chứ. Đằng nào
Adam chỉ nổi nóng khi tôi mang bộ điều khiển ti vi vào nhà tắm, tất nhiên
anh không muốn vậy. Tôi không thể hao tổn nơ-ron thần kinh vào việc giận
dỗi một người đàn ông mà vốn không gì có thể khiến anh ta mất thăng bằng
tâm lý. Dĩ nhiên trừ tôi ra.

Tôi ngồi lì trong nhà tắm và đắn đo, mình có nên khóc òa lên? Có điều,

ai lại khóc lóc chỉ vì lý do không bàn được chuyện đám cưới? Vớ vẩn quá
đi mất!

Tôi sẽ không hỏi anh điều gì nữa, tôi cóc cần. Chúng tôi có thể xử sự với

nhau như Cựu Chồng với Jola. Cùng ngồi đọc báo hoặc ghi tên xin theo
một lớp tại chức nào đó.

Tôi trở vào phòng, ngồi xuống bên anh trên đi văng, Adam nhích người

một cách lịch sự, thậm chí chẳng cần biết đó là tôi hay con Borys, anh bị
hút hồn vào vấn đề của giới chính khách, những vị trí thay đổi xoành xoạch
như trong kính vạn hoa. Việc gì phải đọc cái tin Gia nhập Liên minh châu
Âu với chính phủ nào?
Trong khi, chắc chắn chúng ta sẽ có chính phủ khác
trước khi gia nhập Liên minh này? Chỉ tổ mất thời gian! Tôi giở trang cáo
phó ra. May mà còn có mục này, người ta còn khả dĩ thấy được lợi ích khi
đọc báo. Ít ra ở đó người đọc sẽ không tìm thấy tin cáo phó về chính bản
thân mình.

“Judyta, em bị làm sao vậy?” Hừ, vừa thấy người ta định đọc báo là lại

quay ra quấy rầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.