CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 34

Chúng tôi ngỡ ngàng đến nỗi Adam chỉ còn biết gật đầu. Người đàn ông

cúi xuống, liếc nhìn tôi rồi đưa mắt sang Adam, ông ta nói.

“Tôi nom thấy anh chị từ lúc nãy cơ, tôi muốn đến bắt chuyện nhưng cứ

do dự mãi, chẳng biết có nên qua hay không, rốt cuộc tôi vẫn đến. Ở đây tôi
chỉ có mỗi một mình.”

“Thưa ông,” Adam chưa đến mức không nói nên lời, “chúng tôi có thể

giúp gì cho ông?”

“Thưa anh, chính thế đó, không gì cả, không gì cả...”

“Vậy,” Adam dang hai tay, “xin ông thứ lỗi, chúng tôi muốn trò chuyện

với nhau.”

Adam nhìn tôi đầy hàm ý, nhưng ông khách lại càng tỏ ra hớn hở.

“Thế thì tuyệt diệu, tuyệt diệu, vì anh biết không, ở đây không ai có thời

gian để chuyện trò, thật là quý hóa khi được ngồi cùng bàn với những
người có văn hóa. Rất mong được trao đổi đôi lời, nhất là khi anh chị dễ
mến nhường này.” Ông khách kéo ghế và ngồi vào bàn chúng tôi, tiếp đó
ông ta vẫy tay gọi phục vụ. “Cho ba ly rượu!”

Nhìn Xanh Lơ lúc này đang ngớ người, tôi bật cười khúc khích. “Nhà xã

hội học, con người quyết đoán, hãy tự mà xử trí tình huống này đi! Giờ ông
khách lạ đã kịp gọi ba ly rượu! Adam của tôi không còn đường từ chối nữa
rồi.” Tôi đang nghĩ thầm, cô phục vụ liền xuất hiện ngay tức khắc, tay nâng
chiếc khay có đặt ba ly rượu và một cốc trà chanh cho tôi. Cô ta nở nụ cười
tươi rói, sau đó bước đi.

“Anh chị đến đây đã lâu chưa?” Ông khách dễ thương, dáng người thấp

và tròn vo, mặt đỏ phừng phừng, nom hơi giống người lùn ăn lông ở lỗ, cất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.