CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 355

“Mẹ chẳng nói gì. Tức là gần như chẳng nói gì. Tức là... con biết không,

khi Adam ra đi rồi bỗng xuất hiện khả năng như vậy. Vì xét mọi khía cạnh,
con bé cần có bố, tuy nhiên...”

“Mẹ đã nói gì với nó?” Tôi gắt gỏng với mẹ, cho dù không muốn như

vậy.

“Con ơi, con đừng có gắt lên như thế.” Mẹ tôi xúc động. “Lúc nào bố mẹ

cũng muốn tốt cho con thôi!”

“Bố thì không đâu!” Tôi nghe loáng thoáng giọng bố tôi nói rõ to. “Bà

đừng có đụng đến tôi!”

“Sao ông lại nói thế?” Bây giờ mẹ không chỉ nói chuyện với tôi, mà cả

với bố tôi. “Chính ông đã bảo, chúng nó mà đoàn tụ được với nhau thì hay
biết mấy!”

“Tôi xin tuyên bố với hai mẹ con là tôi rất thất vọng...”

“Con ơi, bố mẹ cũng đã từng như vậy, nhưng con thấy đó, vẫn có thể có

cách làm lành với nhau...”

“Không bao giờ con quay lại với bố của Tosia đâu. Không bao giờ. Con

rất bực mình là bố mẹ đã lợi dụng Tosia, thay vì giúp đỡ cháu thì bố mẹ lại
đi bơm cho nó hy vọng hão huyền.”

“Sao con lại có thể nghĩ như vậy về bố mẹ!” Mẹ tôi gần như khóc. “Mẹ

cũng đã từng chờ đợi con gái sẽ đến với mình.”

“Judyta đó phải không?” Bố tôi cầm lấy ống nghe từ tay mẹ tôi. “Con

đừng lo, mẹ con sẽ qua cơn chấn động này thôi. Con ơi, con cứ sống làm
sao cho cảm thấy thoải mái là được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.