CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 366

quyết định gọi điện cho Ula. Có khi Tosia sang đó chơi với Isia cũng nên.
Tôi gọi điện cho Ula, tim tôi đập thình thịch.

“Tớ đây, Judyta...”

“Lạy Chúa tôi, may quá, cậu đã gọi điện.” Ula khóc thút thít trong điện

thoại. “Tớ những tưởng cậu sẽ không bao giờ gọi cho tớ nữa.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Thực ra Ula có muốn xúc phạm tôi

đâu. Đó chẳng qua chỉ là tình huống ngẫu nhiên không may. Chỉ thế thôi.

“Ula này!” Tôi nói giọng khàn khàn vào ống nghe, chiều nay tôi quên

chưa uống thuốc nên giọng mới thế. “Tớ không giận cậu nữa rồi. Tớ phải
kể cho cậu nghe tuốt tuột mọi chuyện.”

“Cậu sao vậy, cậu ốm hay sao?” Ula lo ngại.

“Ốm tí chút thôi, có Tosia ở bên đó không?”

“Mình sang ngay nhà cậu đây!” Ula hét to nên tôi không kịp biết Tosia

có ở bên nhà cô bạn láng giềng của tôi hay không.

***

Ula pha cho tôi phải đến hai ly trà và bốn ly nước chanh, chúng tôi ôm

chặt lấy nhau, bất chấp bệnh viêm phổi của tôi. Không thể có chuyện một
gã Cựu Chồng ngu ngốc chia rẽ tôi và Ula, khiến chúng tôi cãi nhau và làm
hỏng tình bạn thắm thiết. Cũng may là có sự cố như vậy xảy ra, nhờ thế tôi
có dịp tâm sự với Ula về mọi chuyện, nếu không chắc cũng chẳng có cơ hội
nào. Với tình bạn, cũng như với tình yêu, phải chăng những gì làm cả hai
tức giận sẽ mãi không thể xóa nhòa? Dù sao, rất may cho tôi là đang có Ula
ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.