CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 54

chuyện đàn bà ngu ngốc như thế nào. Nhưng tôi không quên ông tổng là
sếp, và mặc dù biết ông ta có ý bêu riếu nhưng tôi vẫn im lặng nhún
nhường. Một ngày nào đó trong tương lai, khi tôi là đàn ông, còn ông ta
dưới quyền tôi, tôi sẽ báo đáp lại tất cả.

“Đối tượng thứ nhất chuyên môn gãi và ngáy sau khi hành sự xong xuôi,

còn đối tượng thứ hai chỉ đơn giản là một con khỉ!” Ông tổng cười đắc ý.
“Họp giao ban xong cô ghé qua phòng anh nhé!” Nói đoạn ông ta bước
khỏi thang máy, còn tôi đi tiếp lên tầng mười sáu, đến phòng bảo hiểm.

Khi về tới phòng làm việc của mình, tôi được mấy cô bạn chào đón bằng

những cái nhìn lạnh lùng.

“Nom cậu chẳng giống như vừa đi phép về,” Kama, trưởng ban mục thư

bạn đọc, tươi cười hôn lên trán tôi. “Ông tổng muốn gặp cậu đó!” Kama
liếc sang Ewa đầy hàm ý.

“Chào Judyta.” Từ sau bàn mình, Ewa với tay lấy tệp thư. “Đã gom được

một ít...” Sau đó cô ta nhìn ra chỗ khác.

Chưa bao giờ hai cô bạn cùng phòng lại cư xử với tôi như vậy. Tôi cũng

hiểu được tại vì sao. Thoạt tiên, người ta thường đồng cảm với những phụ
nữ bị ruồng bỏ, mặc dù họ có thể rút ra kết luận ngay lập tức: một khi bị
chồng bỏ, ắt hẳn chị ta phải có gì đó sai trái. Thế rồi, khi người đàn bà ấy
trở lại cuộc sống bình thường, lại còn sống sung sướng, thì đó là chuyện
không thể chấp nhận được. Adam giờ là của tôi, chứ không phải của họ.
Trong tòa soạn vốn chẳng có mấy mống đàn ông. Ông tổng tạm thời đang
có vợ, còn tôi sắp lấy chồng. Đó là nguyên do để người ta ghen ăn tức ở với
tôi.

Tôi mải miết ngồi đọc thư, chẳng để ý ba tiếng đồng hồ trôi qua tự lúc

nào. Thỉnh thoảng Kama và Ewa lại nhìn trộm tôi. Hai cô ngốc ấy cứ tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.