CÁC VỊ THẦN HY LẠP CỦA PERCY JACKSON - Trang 327

Xời, thưa ông Percy Jackson, các bạn sẽ nói, bọn tôi không thể uống

chút rượu vang sao?

Không, không được đâu nhóc. Rượu vang nguy hiểm lắm. Tôi không

muốn bất cứ ai trong các bạn uống rượu cho đến khi được ít nhất ba mươi
lăm tuổi. Mà có đến lúc ấy, các bạn vẫn cần có giấy của bác sĩ lẫn sự cho
phép của bố mẹ, phải uống có trách nhiệm (chừng một ngụm một tháng
ấy), và không bao giờ được vận hành máy móc hạng nặng khi đang chịu
ảnh hưởng của rượu đấy nhé.

Okay... tôi nghĩ chừng này đã bao đủ các liên đới pháp lý của tôi rồi.

Tiếp tục câu chuyện thôi.

Đêm hôm ấy, Dionysus đưa Hephaestus đi nhậu. Chẳng mấy chốc,

Hephaestus đã khóc tu tu vào trong cốc của mình, trải lòng về câu chuyện
đời mình cho Dionysus.

"Tôi - tôi quý lắm đấy ông à," Hephaestus nấc lên. "chẳng ai khác hiểu

được tôi cả. Ơ... trừ mấy tên này." Hephaestus chỉ vào chén đậu phụng rang
muối của mình. "Chúng hiểu được tôi. Nhưng... nhưng chẳng có ai khác."

"Ừm hừm." Dionysus gật gù đồng cảm. "Chắc chắn là vất vả lắm, khi

sống dưới đáy biển, bị chính mẹ mình ruồng bỏ."

"Ông không hiểu được đâu. Thật là..." Hephaestus sụt sịt, cố tìm ra từ

tích hợp. "Thật vất vả."

"Chính xác," Dionysus nói. "Ông biết thứ gì sẽ làm ông thấy khá hơn

không?"

"Thêm nhiều rượu vang hơn chứ gì?" Hephaestus đoán.

"À, cũng có thể. Nhưng hơn nữa, là biết tha thứ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.