CÁC VỊ THẦN HY LẠP CỦA PERCY JACKSON - Trang 391

Cậu bé uốn éo vùng ra được rồi nhảy ra khỏi nôi. Hermes vẫn trông

như trẻ sơ sinh, nhưng chỉ là vì cậu chưa sẵn sàng bắt đầu lớn lên đấy thôi.
Cậu cho rằng một đứa bé có thể thoát khỏi những tội mà trẻ con lớn tuổi
hơn không thể. Cậu duỗi tay, nhảy nhảy khởi động, rồi kéo tã lên.

"Hát hò nãy giờ về bò khiến mình đói rồi đây," cậu nói. "Mình có thể

làm miếng bít tết!"

cậu đi ra khỏi hang, nghĩ rằng tìm thấy đàn gia súc của Apollo sẽ

chẳng khó gì. Mới đi được vài bước thì cậu vấp phải thứ gì đó cưng cứng.

"Oái!" Hermes quỳ xuống thấy mình vừa giẫm lên một con rùa.

"Ây, chào anh bạn nhỏ," Hermes nói. "Cậu là loài thú đầu tiên mà ta

gặp phải đấy! ta đoán cậu sẽ là một trong những sinh vật thiêng của ta đây.
Thế có thích không nào?"

Con rùa chỉ trố mắt nhìn cậu.

"Cậu có cái mai đẹp đấy." Hermes nhấn nhấn đốt ngón tay lên lưng

rùa. "Lốm đa lốm đốm đến xinh. Để ta đem cậu vào trong hang ngắm cho
kỹ hơn thì thế nào nhỉ? Ta sẽ không làm cậu đau đâu."

Hermes thật khoẻ so với một đứa bé. Thật ra thì cậu khoẻ hơn so với

bất cứ ai. Cậu nhặt con rùa lên mang vào trong hang. Ngắm nghía cái mai
rùa, cậu chợt nảy ra một ý tưởng. Cậu nhớ lại cái cách giọng mẹ mình dội
lại trong hang khi bà hát ru, khiến cho giọng bà lớn hơn và dày hơn. Lúc
nãy Hermes thích lắm. cái mai rùa này có thể gia cố cho âm thanh theo
cùng một cách ấy, như là một phiên bản thu nhỏ của cái hang - nếu trong đó
không có con rùa nào.

"Biết gì không anh bạn nhỏ?" Hermes nói. "Ta đã đổi ý. e là ta phải

làm đau cậu đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.