CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 106

Cô những muốn thứ gì đó sét đánh hơn. Những muốn Alexandre không

phải nhìn thấy cô trở thành một thây ma di động như thế này. Những muốn
anh giữ một kỉ niệm khác về cô.

Nhưng ta đâu được lựa chọn.
Ít nhất là đối với những chuyện này.
Cuối cùng, cô cũng đến được cửa sổ, mở toang nó ra và nhắm mắt lại.

Một làn gió mát vuốt ve da cô, cô mơ mình đang ở ngoài trời, trên một bãi
biển miển Bắc. Cô đang chạy, chân sục trong cát ẩm. Cô vẫn có thể chạy,
bơi. Sống chứ không phải là sống sót.

Sống mà không phải chiến đấu. Không phải đau đớn.
Giá như cô vẫn còn một cơ hội... Cô chỉ đấu tranh để không chết quá

nhanh, đấu tranh chống lại điều không thể tránh khỏi. Có thể điều đó là ngu
ngốc, nhưng nó gọi là bản năng sinh tồn.

Alexandre quay lại phòng ngủ, anh đã mặc quần áo và cạo râu sơ sơ.
- Lẽ ra em nên nằm trên giường.
- Không, em ổn mà... Em muốn hít thở không khí trong lành một chút
- Anh đi đây, anh vừa nói vừa hôn cô. Hẹn tối gặp lại, em yêu.
- Anh chưa hứa gì với em, Sophie nhắc nhở.
- Hứa rồi mà, anh trả lời, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn cưới. Anh

đã hứa sẽ thuộc về em cho đến lúc chết.

- Hãy hứa với em đi, Sophie ra lệnh.
- Không bao giờ.
Mặc dù nước mắt đang trào lên trong đôi mắt to mệt mỏi, anh vẫn không

nhượng bộ. Anh chỉ hôn cô thêm lần nữa, ôm siết cô trong vòng tay trước
khi rời khỏi căn hộ.

Trong sảnh, anh gặp bà Martine đến thay phiên.
- Chị trông chừng vợ tôi cẩn thận giúp nhé, Gomez thì thầm.

***

Cloé là một trong những người đầu tiên đến văn phòng. Phải nói rằng cô

đã không ngủ dù chỉ một giây. Thế nhưng cô lại không mệt mỏi chút nào.
Thậm chí còn cảm thấy rất khỏe mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.