CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 188

Mình là thằng khốn kiếp nhất trong những thằng khốn kiếp. Một thứ rác

rưởi, cũng chẳng khác gì Bashkim.

Gomez nhớ đến cậu chuyện tình đẹp đẽ, được kể xen giữa hai cốc bia tại

quán rượu. Một câu chuyện hoang đường, hẳn là thế, được bịa ra để khiến
anh vui. Vì cậu Nhóc quan tâm đến anh. Cậu ta thật độ lượng. Thông minh
và vui tính.

Một chàng trai tốt. Và mình đã giết cậu ta.
- Anh nên về nhà đi, viên đại úy nói thêm.
Anh ta không bảo anh quay về văn phòng. Họ không còn cần anh nữa.
- Để làm gì ?
- Thế anh ở lại đây làm gì ? Anh định làm cậu ấy hồi tỉnh bằng cách

ngồi mốc lên trong hành lang này à ?

Alexandre nghiến răng, mặt anh càng đanh lại.
- Để cho tôi yên.
Thế là, không có lời tuyên chiến, mà tấn công luôn. Trận tấn công mà

Gomez đã chờ đợi từ lâu.

- Điều gì đã khiến anh ra tay trong điều kiện tối qua ? Tại sao anh không

gọi chúng tôi ? Anh điên rồi hay sao ?

Lần này, hai bàn tay viên thiếu tá đã biến thành những nấm đấm.
- Tôi vẫn điên mà.
- Có lẽ thế. Nhưng trước đây, anh không đùa giỡn với mạng sống của

cấp dưới.

- Biến đi.
Villard đứng dậy, nhìn cấp trên vừa tức giận xen lẫn buồn bã.
- Anh điên rồi, Alex ạ.
- Biến đi, tôi nói rồi mà.
Đến lượt Gomez đứng dậy, đánh giá đối thủ. Ý thức được là mình không

đủ tầm đối mặt với viên thiếu tá, Villard từ bỏ cuộc chiến. Dù thế nào, có
đấm vào mặt anh cũng không khiến Laval hồi tỉnh lại được.

- Ngày mai tôi sẽ quay lại. Tôi chịu trách nhiệm thay thế. Nếu có gì mới,

hãy gọi cho tôi. Kể cả là tin xấu và vào nữa đêm.

- Tất nhiên, Gomez chấp thuận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.