CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 245

- Đương nhiên ! Giám đốc nhân sự đáp với một nụ cười mà Gomez thấy

đáng ghét

Đã chốt xong: nếu anh phải đổ vấy lên người nào đó hôm nay, thì sẽ là

gã này. Cao ngạo, tự mãn. Áo là phẳng không chê vào đâu được, cà vạt
khủng khiếp và giày đánh xi bóng lộn.

Con mồi hoàn hào.
- Thế thì chỉ đường đi, tôi theo ông.
- Anh có lệnh không ?
Nếu đang vui, chắc Alexandre đã phá lên cười.
Nhưng anh đang không vui. Và xương gò má của anh cũng sẽ không

chịu nổi việc đó.

- Phải có lệnh để vào văn phòng của ông ? Thế sao không phải là chiếu

chỉ của nhà vua ?

- Nghĩa là...
- Là gì ? Tôi có vài câu cần hỏi ông. Nhưng nếu ông muốn, tôi có thể

mời ông đến văn phòng cảnh sát của tôi trong một chiếc xe hòm xinh xắn
có gắn đèn hiệu màu xanh. Chúng tôi gọi đó là cái sọt đựng xà lách. Và ông
có biết xà lách, đúng không ? Nói tóm lại, bởi vì như thế này là tiện cho
ông...

Cô gái đứng quầy lễ tân quay mặt đi để kín đáo phì cười.
- Thôi được, đi theo tôi, giám đốc nhân sự đầu hàng.
Vài phút sau, họ đã ở trong thứ văn phòng giống với một cái chuồng gà,

từ đó ta có thể nhìn sâu vào lâu đài khổng lồ của nền tiêu dùng quá mức.

- Anh muốn uống cà phê không ? Pastor đề nghị, ông ta đang toát mồ

hôi một cách quá mức.

- Không, cảm ơn. Khi nhìn vào cà vạt của ông, tôi muốn bột ngũ cốc.
- Lúc nào anh cũng khó chịu thế à ? Giám đốc nhân sự bất bình.
- Tôi đảm bảo là đôi khi còn tệ hơn.
- Tôi thấy rồi... Tôi có thể giúp ích gì cho anh ?
- Ông làm việc ở đây từ bao giờ ? Viên cảnh sát tấn công.
- Sắp được chín năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.