CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 259

thể nói gì với cô.

- Chào anh, Alexandre, cô nói với nụ cười giả vờ rụt rè.
Cô đã mặc trang phục cảnh sát, trông nó không đến nỗi tồi.
- Chào Valentine. Tôi muốn gặp cô, anh thú nhận một mạch.
- Ta đã xưng hô là anh em mà, đúng không ?
- Chính xác, nhưng tôi có cảm giác là lần ta gặp nhau gần nhất cũng

phải cách đây cả thế kỉ !

- Không sai ! Valentine đùa. Em đã nghĩ anh sẽ gọi lại cho em sớm hơn.
Không hề có chút trách móc trong giọng nói của cô.
- Tôi cũng muốn thế, nhưng... Cô ấy chết rồi. Sophie chết rồi.
Valentine nhìn tránh ra chỗ khác trong một lát.
- Em không được biết. Em thật sự rất tiếc.
- Cảm ơn.
- Em đã biết về... về cậu thiếu úy trong đội của anh.
- Cậu ta thì vẫn còn sống, nhưng có lẽ không còn được lâu nữa... Em

thấy đấy, thần chết luôn lảng vảng quanh tôi.

- Đừng nói thế, Alexandre.
Cô gái trẻ nhìn đồng hồ, hơi ngại ngần.
- Lẽ ra anh nên gọi cho em. Ta sẽ gặp nhau sớm hơn, vì bây giờ em phải

nhận ca trực. Nhưng ta có thể gặp nhau ngày mai, nếu anh muốn. Em sẽ rất
vui.

Có lẽ đó chính là câu nói mà anh chờ đợi. Điều anh đến đây để tìm kiếm.

Biết rằng có ai đó muốn nhìn thấy anh.

- Ngày mai thì tôi không thể. Tôi không ở Paris. Nhưng tôi sẽ sớm gọi

cho em, tôi hứa.

Cô không giây nào tin anh, nhưng cũng không có vẻ gì trách anh. Cô đã

hiểu là cô phải chờ đợi thêm. Cô nhón người trên mũi chân, đặt một nụ hôn
gần miệng anh.

Anh nhắm mắt, kéo cô sát vào người anh. Ôm một cô gái trong tay khiến

anh cảm thấy dễ chịu. Nó cho anh cảm giác anh đang còn sống.

- Tôi sẽ gọi cho em, anh nhắc lại. Giờ thì đi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.