CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 269

- Hắn có thể quay lại.
- Không, rất ít khả năng xảy ra chuyện đó, và tôi không thể sống cả đời

ở đây. Thế nên, cô sẽ ngoan ngoãn đi ngủ và giữ điện thoại di động bên
mình, OK ?

Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, anh bỗng nghĩ đến người đang

thường trú tại nghĩa trang trung tâm, hàng thứ 14.

- Sáng mai tôi phải đón tàu và...
Anh ngước mắt lên trời.
- OK, thôi được, tôi ở lại.
- Cảm ơn thiếu tá. Phòng ngủ ở...
- Tôi biết phòng ngủ của cô ở đâu. Tối qua tôi đã tham quan cả nhà, tìm

kiếm người đàn ông vô hình. Nhưng tôi tin là cô cần cái giường hơn tôi.
Trông cô thật sự thảm hại !

- Cảm ơn, anh tốt bụng quá.
- Không có gì. Tôi sẽ nằm trên ghế dài, giống như một con chó giữ nhà

ngoan ngoãn.

***

Khi anh nhắm mắt, thì dễ ngắm nhìn anh hơn.
Thế nên Cloé tha hồ quan sát anh. Không có nụ cười vô liêm sỉ và ánh

mắt của một bệnh nhân tâm thần, anh có một khuôn mặt dễ chịu, vẫn còn
trẻ trung mặc cho những dấu ấn của sự mệt mỏi. Đôi cánh tay khỏe mạnh
kết thúc bằng đôi bàn tay đẹp đẽ, Cloé bỗng muốn được nép mình trong
vòng tay đó.

Anh đã ngủ trên chiếc ghế dài, trong một tư thế lạ lùng.
Để không khiến anh khó xử - hoặc không để anh biết cô hoảng loạn đến

mức nào - cô đã để cho anh có thời gian thiếp đi rồi mới đến ngồi gần anh.
Bởi vì tất nhiên, cô sẽ không thể ngủ được.

Cô có cảm giác đã uống không biết bao nhiêu lít cà phê pha amphetamin.

Đã nhiều tuần nay cô không còn biết ngủ có nghĩa là gì. Trừ khi cô uống cả
đống thuốc an thần. Tuy nhiên, Alexandre đang ở đây. Cuối cùng, cô đã an
toàn, có thể nhắm mắt, tặng cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi xứng
đáng. Nhưng cô không làm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.