CÁI BỚT - Trang 3

- Cu con hãy bám lấy bờm! giọng ông ta cất to, còn bà mẹ thì từ trong

bếp mặt tái xanh, mỉm cười với Nhicônca và giương tròn hai mắt nhìn đôi
chân nhỏ xíu đang quắp chặt lấy cái sống lưng nhọn của con ngựa, rồi lại
nhìn người bố đang giữ dây cương.

Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồị Bố Nhicônca lao vào cuộc chiến tranh

chống bọn Đức, và mất tích. Không thấy tăm hơi gì nữa, bà mẹ qua đời,
Nhicônca thừa hưởng ở bố cái tính yêu quý ngựa, trí dũng cảm vô song và
cũng có cái bớt giống hệt bố, to bằng quả trứng chim câu nằm phía trên mắt
cá chân tráị Chưa đầy mười lăm tuổi, anh đã lang bạt nay đây mai đó đi làm
thuê, rồi sau xin đượcchiếc áo da lính và theo trung đoàn Hồng Quân qua
làng đi đánh bọn Vraghen.

Mùa hè này Nhicônca cùng tắm ở sông Đông với cậu chính ủy. Cậu ta

ngoẹo cái đầu bị chấn thương, vừ vỗ vào cái lưng gù rám nắng của
Nhicônca, vừa nói lắp:

- Cậu ấy à? Cậu là thằng tốt? tốt số đấy! Thật mà, cậu là thằng tốt số!

Người ta bảo cái bớt là tướng tốt số đấy!

Nhicônca nhe răng, ngụp xuống nước, rôi vừa thở phì phì, vừa ngoi lên

khỏi mặt nước nói to:

- Cậu chỉ bốc phét, cái anh chàng kỳ quặc này! Mình côi cút từ bé, cả

cuộc đời đi làm thuê, mà lại bảo là mình tốt số!...

Rồi Nhicônca bơi ra đọi cát vàng bao quanh con sông Đông.

°

Căn nhà, nơi Nhicônca đóng quân ở nhờ, nằm trên bờ dốc đứng sông

Đông. Từ những ô cửa sổ, nhìn thấy rõ một dải sông Đông màu xanh lam,
một mặt nước sóng sánh óng lên như lớp thép láng đen. Những đêm giông
bão, sóng vỗ oằm oạp dưới chân bờ dốc, những tấm ván che cửa sổ buồn bã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.