CÁI CÂY CÓ CÁNH BUỒM ĐỎ - Trang 28

Tôi lùi ra một đoạn và đứng từ xa quan sát ngôi nhà tranh nhỏ với mảnh
vườn bé con con. Trông có vẻ nghèo nàn, tiều tụy quá. Hàng rào xung
quanh đã xiêu vẹo hết. Giếng khơi có tay quay múc nước cũ kỹ ở ngay sân.
Nhà gỗ lợp rạ, nhưng lâu rồi chắc không thay mái, nên mái nhà gần như
thành màu đen. Nó trơ trọi một mình, xa hẳn các nhà khác. Ở một mình thế
này chắc là buồn lắm.

Tôi quay ra đường nhựa. Biết đâu cậu bé lại chẳng đợi tôi dưới gốc cây.

Nhìn từ đường vào không thấy rõ lắm, nhưng hình như chẳng có ai. Tôi đi
tắt qua đồng cỏ. Bỗng có tiếng “rắc” một cái dưới chân. Tôi cúi xuống - té
ra là cái kẹo que mút. Đúng là cái kẹo que mút mà những học sinh lớp trên
hôm nay đã chia cho các em lớp Một. Từ sau gốc cây cậu nhỏ ló mặt ra.
Đây rồi! Cậu bé đã đến và đang đợi tôi!

- Bé ơi! - Tôi gọi - Em đánh rơi cái kẹo mút này!

Cậu bé vẫy tay, giơ cho tôi xem cái chuông.

- Em mang đến đấy. - Cậu khoe ngay.

Tôi sướng quá nên vỗ mấy cái liền vào vai cậu bé:

- Anh đến nhà tìm em. Em khá thật đấy.

Cậu bé cũng sung sướng ra mặt:

- Anh tìm em thật à?

- Thật chứ! Cả trường không ai biết em bỏ lễ khai giảng. Anh sợ em sẽ
không bao giờ đến chỗ con tàu nữa. Còn chuyện bọn nó cười em, em cứ bảo
liệu hồn không anh thủy thủ Benek sẽ cho một trận. Giờ thì em nghe anh
nói đây. Trước khi thuyền trưởng và toàn đội thủy thủ đến, anh dạy em học
thuộc tên gọi các thứ trên tàu. Nào, nhắc lại theo anh: cái buồm gọi là grốt.

- Grốt. - Cậu bé nhắc lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.