CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 2

Chương I

Từ quán Bà già đi ra, Hercule Poirot đã vào tới khu phố Soho. Trời
đêm không lạnh, ông vẫn kéo cổ áo khoác lên, vì phòng xa hơn là
vì cần thiết. Ông thường nói: “Ở tuổi ta, cứ cẩn thận vẫn hơn!”.

Ông rất mãn nguyện. Món ốc sên của quán Bà già quả là số

một. Quán nhỏ, bề ngoài chẳng có gì đáng chú ý, thế mà hay.
Poirot đưa lưỡi liếm môi và lấy khăn tay khẽ chùi bộ râu mép
rậm.

Ăn một bữa ngon rồi, bây giờ làm gì?
Một chiếc tắc xi chạy qua, đi chậm lại, vẻ mời chào. Poirot

ngần ngừ một giây, nhưng không vẫy. Việc gì phải đi xe? Cứ nhẩn
nha cuốc bộ về nhà cũng sớm chán. Ông lẩm bẩm:

“Đáng buồn là một ngày ta chỉ ăn được ba bữa.”
Vì quả thực, không bao giờ ông quen được cái thói dùng trà lúc

năm giờ. “Nếu uống trà,” ông giải thích, “ta không còn đủ dịch vị
để ăn bữa tối, mà chớ quên bữa tối là bữa ăn quan trọng nhất của
cả ngày”.

Ông cũng không ưa tách cà phê buổi sớm.
Không. Với ông, chỉ cần điểm tâm với sôcôla và bánh sừng bò,

rồi đến bữa trưa, bao giờ cũng ăn trước một giờ chiều, và bữa tối
thì đúng là đại sự.

Hercule Poirot luôn coi trọng chuyện ẩm thực. Ở tuổi già, ăn

không chỉ là cái thú vật chất, mà còn là một thứ giải trí trí tuệ.
Ông dành một phần giờ rỗi của mình để đi tìm những thứ thích
khẩu
mới. Cho nên khi phát hiện ra quán ăn Bà già, ông xếp nó
vào loại lâu đài ẩm thực đáng để luôn lui tới.

Khốn nỗi, hãy còn cả một buổi tối rỗi rãi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.