CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 5

“Hay ông uống bia vậy?”
Một lần nữa, Poirot lại thầm ngợi khen anh hầu. Ông không

biết là trong nhà có bia, vả lại ông không thể hiểu tại sao người ta
lại uống thứ nước ấy, trong khi trên đời còn biết bao thứ rượu
ngọt và êm, dành riêng cho những thực khách văn minh.

Tuy nhiên, mặt Spence tươi lên:
“Vâng, tôi uống bia, nếu ông vui lòng!”
Poirot mỉm cười, chờ khách rót đầy cốc bia sủi bọt, rồi tự rót

một ly bénédictine cho mình.

“Tôi rất vui được gặp ông,” Poirot nói. “ Rất vui! Ông đến từ…?”
“Từ Kilchester. Sáu tháng nữa tôi về hưu. Lẽ ra tôi có quyền

nghỉ từ một năm rưỡi trước, nhưng họ cứ yêu cầu tôi ở lại ít lâu
nữa, nên tôi đành nhận.”

“Ông làm thế là phải. Rất phải.”
“Chẳng biết có phải thật hay không.”
“Thật đấy mà. Ông không hiểu phải ngồi rỗi là thế nào đâu!”
“Ồ! Nếu về nghỉ, tôi có ối việc để làm. Năm ngoái chúng tôi đã

về ở một tỉnh nhỏ, nhà có một mẩu vườn chưa ra làm sao, tôi
chưa có điều kiện thực tâm chăm sóc.”

“Ông về làm vườn? Tôi đã thử. Tôi đã về nông thôn, thử trồng

rau. Thất bại thảm hại. Tôi không có khiếu.”

“Thế thì ông phải đến tôi. Tôi mê hoa hồng, và ngay từ sang

năm…”

Bỗng ông ngừng lại, rồi nói tiếp:
“Nhưng tôi đến đây không phải để nói chuyện hoa hồng…”
“Ông đến đây thăm một người bạn cũ, tôi rất biết ơn.”
“Không phải chỉ thế đâu, ông Poirot! Tôi đến yêu cầu ông một

việc.”

“Cần tiền ư? Xin sẵn lòng.”
Spence kêu lên:
“Không phải! Không phải tiền.”
Poirot đưa tay làm một cử chỉ lịch sự:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.