CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 28

Chương V

“Tôi không biết gì – Tôi cam đoan.”

Bà Burch nói câu ấy ba lần rồi. Trước cái ông ria mép dài, thu

lu trong chiếc áo khoác cổ lông, bà khó cưỡng lại nỗi e ngại tự
nhiên khi tiếp xúc với người nước ngoài nói chung. Bà tiếp:

“Tất cả những gì tôi có thể nói là cái chuyện này đã làm phiền

hà chúng tôi rất nhiều. Sau khi bà cô tôi bị giết, cảnh sát ập đến,
ngó ngàng khắp nơi, tra hỏi đủ điều. Hàng xóm thì tò mò, thoạt
đầu, tôi tưởng đến phát điên. Chưa kể bà mẹ chồng tôi, suốt ngày
ca cẩm rằng chuyện ấy không bao giờ có thể xảy ra trong nhà
mình, và thật khổ cho thằng Joe. Thế còn tôi, dễ sung sướng chắc?
Dù sao, đó cũng là bà cô tôi, đâu phải cô của bà ấy! Tôi tưởng mọi
chuyện đã xong, bây giờ ông lại bảo…”

“Vâng! Nhỡ James Bentley vô tội…”
Bà Burch nhún vai:
“Vô tội. Ông nói nghiêm chỉnh chứ? Chính hắn gây ra chuyện

ấy, nghi ngờ gì nữa! Tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên! Một thằng
khùng vừa đi vừa nói một mình… Tôi đã dặn cô tôi phải đề phòng.
Đã nói nếu là tôi, tôi sẽ không cho loại người ấy trọ… Bà ấy cãi:
‘hắn không làm ồn, hắn tốt, không có gì đáng lo. Hắn không uống
rượu, không hút thuốc!’ Bây giờ cháy nhà mới ra mặt chuột. Tội
nghiệp bà cô!”

Poirot ngắm nhìn bà Burch. Người to béo, da sẫm màu, miệng

liến thoắng. Ngôi nhà nhỏ sạch sẽ, ngăn nắp. Mùi xi phảng phất,
trộn với khói từ bếp tỏa ra rất dễ chịu. Bà Burch có vẻ là vợ hiền,
biết trông nom nhà cửa, chịu khó làm cho chồng những món ăn
ngon. Rất tốt. Đã nghĩ gì thì như đóng đanh vào cột, không thay
đổi. Đó là quyền của bà! Khó hình dung bà vung dao chém bà cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.