CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 33

Ông Scuttle lắc đầu, nói tiếp:
“Tôi, tôi không tin. Tòa tuyên án dựa trên chứng có chắc nịch.

Mà những người thân này của James Bentley là ai vậy?”

“Tôi chỉ có thể nói đó là những người giàu có và thế lực. Rất

giàu có là đằng khác…”

“Ông nói lạ!”
Dù sao cũng rất nhạy cảm với câu nói vừa rồi của Poirot, giọng

ông Scuttle dịu hẳn xuống:

“Tôi ngạc nhiên… Vâng, rất ngạc nhiên.”
“Cố phu nhân Bentley, tức là mẹ của James Bentley, đã hoàn

toàn cắt đứt quan hệ với họ hàng.” Poirot giải thích.

“Mâu thuẫn gia đình, hả…? Đáng tiếc cho cậu Bentley, họ hàng

của cậu đến tận bây giờ mới ra mắt!”

“Họ không biết gì hết. Ngay khi được tin, họ đã yêu cầu tôi sang

Anh tìm mọi cách để cứu James Bentley.”

Ông Scuttle ngả người ra ghế! Không phải chuyện làm ăn, nên

ông có thể cho phép thoải mái một chút.

“Tôi không hiểu ông có thể làm được gì.” Ông nói. “Viện lý anh

ta không chịu trách nhiệm? Khó đấy… Trừ khi có ý kiến xác nhận
của cơ quan y tế cấp cao…”

Poirot thấy nên trở lại mục đích cuộc viếng thăm:
“James Bentley đã từng làm việc chỗ ông. Tôi muốn ông cho

biết về anh ta.”

“Cũng chẳng có gì nhiều. Một anh chàng có giáo dục, viên chức

cần mẫn, không có gì đáng trách cứ, chỉ mỗi tội là không hiểu tí gì
về nghệ thuật bán hàng. Không bao giờ hoàn tất nổi một vụ. Mà
trong nghề chúng tôi, quan trọng là phải đạt hiệu quả. Một khách
hàng đến gặp, nói có một ngôi nhà muốn bán, trách nhiệm chứng
tôi là phải bán bằng được. Ngược lại, khách muốn mua, chúng tôi
phải tìm cho họ ngôi nhà vừa ý. Nhà cũ, ở nơi hẻo lánh, không có
tiện nghi, chúng tôi phải tán là nhà cổ, có giá trị lịch sử, không đả
động chuyện khác. Nếu là nhà đẹp ở cạnh một xí nghiệp khí đốt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.