CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 57

“Tôi có lý do để nghĩ bà có viết thư cho Sao chổi Chủ nhật.”
“Thì cũng vậy. Viết cho ai thì thư cũng đến tay tôi… Để tôi nhớ

xem… à, nhớ ra rồi, nhưng thư gửi từ Broadway, không phải
Broadhinny!”

“Sao lạ thế.”
“Tôi không khẳng định, nhưng hình như là thế… Tôi nhớ nét

chữ, rõ là của người ít học… Rất khó đọc… Nhưng đúng là gửi từ
Broadway, chắc chắn…”

“Người viết chữ khó đọc, có thể lầm lẫn Broadway và

Broadhinny.”

“Có thể… Vậy ông cần gì? Những tên quái quỷ của những làng

xóm xa xôi, làm sao nhớ hết! Nhưng dù sao thì bây giờ tôi nhớ rõ,
thư ký tên bà Mac Ginty.”

“Cô có nhớ thư viết gì?”
“Về một bức ảnh giống bức ảnh chúng tôi đã đăng trên báo. Bà

ta hỏi tòa báo có sẵn sàng mua bức ảnh ấy không, mua giá bao
nhiêu.”

“Và tòa báo trả lời sao?”
“Ôi, tòa báo cần bức ảnh ấy để làm gì? Chúng tôi đã phúc đáp

bằng mẫu chữ in sẵn: cảm ơn, rất tiếc và mong, vân vân… Nhưng
thư ấy, chúng tôi gửi đi Broadway, vậy bà ta sẽ không bao giờ
nhận được.”

Thế là Poirot nắm được một thông tin quan trọng: Bà Mac

Ginty đã nhận ra một trong bốn nhân vật phụ nữ ở bài báo của
Pamela Horsefall. Ông chợt nhớ một câu bà Summerhayes nói:
‘Tất nhiên, cũng có tính tò mò, hay nhòm ngó những thư từ vứt
trên bàn’. Bà Mac Ginty lương thiện, nhưng thích ngó ngang ngó
dọc. Cái gì cũng để ý… và nhiều người có cái thói quen lạ kỳ giữ lại
trăm thứ, những thứ chẳng biết để làm gì, giữ vì luyến tiếc hay vì
lười không chịu vứt, có khi chẳng biết là mình giữ những gì. Bà
Mac Ginty đã nhìn thấy một bức ảnh cũ, sau này lại thấy đăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.