CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 102

biết trước, mà theo ông tin là sẽ gặp may. Ông còn biết bữa sau bà mới
qua bên Ănglê. Tôi phải báo lại chuyến bay sớm đã hết chỗ và đăng
ký vé cho bà ngồi ghế số 2 theo chuyến bay trên tàu Prometheus, tôi
thề, tôi không làm điều gì sai trái. Có gì khác lạ đâu? - tôi nghĩ sao nói
vậy. Người Mỹ đều thế cả - họ muốn tự chủ trong công việc làm ăn.

- Người Mỹ à? - Ông Fournier nói giọng xẵng.
- Dạ, ông khách là một người Mỹ.
- Ông kể rõ hơn nữa.
- Ông dáng người cao, lưng khòm, tóc hoa râm, đeo kính gọng

đồi mồi để chòm râu dê.

- Ông đến đăng ký vé?
- Dạ phải, ghế số 1 - gần bên - chỗ ngồi dành cho Madame

Giselle đã đặt trước.

- Ông khách tên gì?
- Silas - Silas Harper.
- Không có hành khách nào tên đó, ghế số 1 không có người.
Poirot khẽ lắc đầu.
- Tôi kiểm tra giấy tờ không có hành khách nào tên đó, nên tôi

không nêu ra đây. Bởi ông ta không đi máy bay.

Fournier lạnh lùng nhìn gã.
- Ông che giấu thông tin mà sở cảnh sát đang cần tìm cho ra. -

ông nói. - Việc này rất hệ trọng.

Cả hai ông khách bỏ ra về, gã Jules Perrot đứng lại trố mắt nhìn

theo vẻ mặt khiếp đảm.

Đang đi trên hè đường, ông Fournier giở mũ nghiêng đầu chào.
- Tôi xin phục ông, ông Poirot. Làm thế nào ông nghĩ ra được cái

ý tưởng đó?

- Tôi nghe được hai câu. Sáng nay trên máy bay có một gã nói

hắn đã đi trên chiếc phi cơ chỉ có vài hành khách ngay buổi sáng xảy
ra vụ án mạng. Còn câu kia là Elise nói nhỏ vừa đủ nghe bà gọi đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.