CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 55

- Theo lời kể của luật sư Thibault thì thân chủ của Madame

Giselle thuộc giới thượng lưu, rất dị ứng với công luận đàm tiếu.
Madame Giselle có cả một đường dây tình báo riêng... bà có lệ mỗi
khi cho vay (với một khoản tiền lớn) phải nắm vững lai lịch con nợ;
còn đường dây tình báo của bà phải nói rất là chính xác. Tôi xin nhắc
lại đây một vài nhận xét của một số bạn bè là: Madame Giselle vốn là
một người làm ăn lương thiện đâu ra đó. Bà làm ăn biết người biết ta.
Thiệt tình mà nói bà không lợi dụng lòng tin để ẵm trọn số tiền của
con nợ trừ phi họ còn mắc nợ bà.

- Ông muốn nói là... - Poirot lên tiếng - sự tin tưởng lẫn nhau đó

là thủ thuật bảo đảm món nợ chăng?

- Đúng thế, cho nên bà chơi thẳng tay không thương tiếc, thưa

quý vị tôi dám nói ra đây: bà có luật chơi! Hiếm khi bà xóa nợ cho bất
kỳ ai, dù ông hoặc bà có địa vị vất vả lắm mới kiếm ra tiền để lo chạy
chọt một vụ tai tiếng. Tôi đã nói chuyện làm ăn của bà đã rõ nhưng mà
lối hành xử - chợt ông rùng mình. - Đây mới là chuyện khó nói. Trời
sinh ra con người bắt sao chịu vậy.

- Nhưng giả sử, - Poirot nói, - cũng có khi bà xóa một món nợ

khó đòi - lúc đó thì sao?

- Nếu vậy thì, - ông Fournier thủng thỉnh nói, - bà tung tin hoặc là

giao cho người khác lo?

Một lát sau Poirot mới lên tiếng.
- Nói theo cách làm ăn, bà đâu có lợi lộc gì?
- Không đâu, - Fournier nói - không phải là cái lợi trước mắt.
- Nếu lâu dài thì sao?
- Về lâu dài? - ngài Japp nói. - Thì con nợ phải lo trả cho xong,

phải không hở?

- Đúng quá, - Fournier nói. - Thật xứng đáng với câu ông thường

nói thói đời là vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.