Đến lúc phải thử chiến thuật khác. “Mẹ cô có biết chuyện Randall nợ
bạc không?”
Lần đầu tiên Mirina cho thấy một tia sự sống, và tia sống đó là giận
dữ, lóe lên trong ánh mắt đờ đẫn. Như thể cô gái bị đánh thức dậy. “Món nợ
của Randall không phải là mối bận tâm của mẹ tôi, mà là của anh ấy, và của
tôi. Chúng tôi đang giải quyết.”
“Cô không nói với bà ấy sao?”
“Chẳng có lý gì để bà ấy lo lắng với việc đang được giải quyết.
Randall gặp khó khăn do cờ bạc, nhưng anh ấy đã được giúp đỡ. Anh ấy
không chơi bạc nữa.”
“Món nợ có lớn không?”
“Chúng đang được trả,” Mirina nói trống rỗng. “Đã có những dàn
xếp.”
“Mẹ cô là người giàu có. Cô sẽ thừa kế một khoản kếch xù tài sản của
bà ấy.”
Thuốc an thần hay nỗi đau cũng không làm lu mờ đi sự khôn ngoan
của Mirina. Cô dường như hiểu rõ sự ám chỉ. “Có, nhưng tôi sẽ không có
mẹ tôi? Tôi sẽ không có mẹ. Khi tôi cưới Randall, bà sẽ không ở đó. Bà sẽ
không ở đó được,” cô nhắc lại, và bắt đầu khóc, lặng lẽ.
David Angelini không yếu đuối. Cảm xúc của anh ta biểu lộ ra bằng
sự thiếu kiên nhẫn tột độ trước những cơn giận dữ ngấm ngầm nối tiếp.
Trông vẻ ngoài, đấy là con người bị xúc phạm với cái ý nghĩ rằng anh ta sẽ
phải nói chuyện với cảnh sát.
Khi Eve ngồi đối diện với anh ta trong văn phòng của Whitney, anh ta
trả lời các câu hỏi của cô một cách ngắn gọn, bằng giọng mạch lạc và có