Mặt anh ta co lại. “Chúng chỉ là chuyện tạm thời, Trung úy. Những cú
va vấp. Không gì hơn.”
“Thông tin của tôi cho thấy có nhiều khó khăn trầm trọng hơn là
những cú va vấp.”
“Angelini rất mạnh. Đơn giản chỉ cần tổ chức lại một số thứ, đa dạng
hóa một số thứ, việc đó đang được tiến hành.” Anh ta búng nhẹ tay, những
ngón tay thon dài, một ánh vàng lấp lánh. “Một vài nhân vật chủ chốt không
may đã mắc phải sai lầm, nhưng có thể và sẽ khắc phục được. Và điều đó
không liên quan gì đến vụ án của mẹ tôi.”
“Công việc của tôi là khám phá mọi góc cạnh, anh Angelini. Tài sản
của mẹ anh rất lớn. Cha anh sẽ nắm giữ một số cổ phần, cũng như anh.”
David đứng dậy. “Cô đang nói về mẹ tôi. Nếu cô nghi ngờ ai đó trong
gia đình làm hại bà, thì Chỉ huy Whitney đã sai lầm khủng khiếp khi xem
xét giao cô phụ trách điều tra.”
“Anh có quyền ý kiến riêng. Anh có đánh bạc không, anh Angelini?”
“Chuyện đó liên quan gì đến công việc của cô?”
Vì anh ta định đứng dậy, Eve đứng dậy để đối mặt với anh ta. “Một
câu hỏi đơn giản thôi.”
“Có, tôi thỉnh thoảng đánh bạc, như vô số người khác. Nó khiến tôi
thư giãn.”
“Anh nợ bạc bao nhiêu?”
Anh ta siết chặt tay lên ly rượu. “Tôi tin vào lúc này mẹ tôi sẽ khuyên
tôi tham vấn luật sư.”
“Đó chắc chắn là quyền của anh. Tôi không buộc tội anh vì điều gì cả,
anh Angelini. Tôi hoàn toàn biết rằng anh ở Paris vào đêm mẹ anh chết.”