CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 120

Cô ra hiệu về phía sau, để ông đi vào phòng trước, rồi đóng cửa lại để

ngăn những tiếng lầm rầm nói chuyện.

“Hôm nay là ngày khó khăn cho ông, George.”

“Đúng, rất khó khăn. Tôi muốn hỏi, cần biết... Có tìm thêm được gì

không? Bất cứ điều gì?”

“Việc điều tra đang tiến hành. Tôi chẳng có gì để nói khác hơn những

gì ông đã được nghe qua báo chí.”

“Phải có gì chứ.” Ông cao giọng trước khi có thể kiểm soát được.

“Điều gì đó.”

Cô có thể cảm thấy nỗi thương xót, ngay cả khi còn nghi ngờ. “Mọi

thứ có thể làm vẫn đang được làm.”

“Cô đã thẩm vấn Marco, các con bà ấy, thậm chí Randy. Nếu họ biết

gì, bất cứ điều gì họ nói có thể giúp ích, thì tôi có quyền được nghe.”

Lo lắng? cô tự hỏi. Hay đau khổ? “Không,” cô nói khẽ, “ông không

có quyền. Tôi không thể cung cấp cho ông bất cứ thông tin gì thu được
trong cuộc thẩm vấn hoặc qua quá trình điều tra.”

“Chúng ta đang nói về vụ giết người phụ nữ tôi yêu!” Ông ta như nổ

tung, khuôn mặt tái trở nên tối sầm. “Lẽ ra chúng tôi đã kết hôn.”

“Ông định kết hôn sao, George?”

“Chúng tôi đã bàn về việc đó.” Ông ta đưa tay lên mặt, bàn tay hơi

run rẩy. “Chúng tôi đã bàn,” ông lặp lại, và cơn nóng giận biến khỏi ông ta.
“Luôn luôn có một vụ án khác, một bản luận tội khác cần chuẩn bị. Cứ như
là còn rất nhiều thời gian.”

Hai tay ông cuộn thành nắm đấm, ông quay đi khỏi cô. “Tôi xin lỗi đã

lớn tiếng với cô. Tôi không còn là tôi nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.