CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 166

gì.” Không để ý đến anh, cô nhấn số và đợi.

Mirina trả lời máy, khuôn mặt tái xanh căng thẳng hiện trên màn hình.

“Vâng, ô, Trung úy Dallas. Cảm ơn cô đã gọi lại cho tôi sớm như vậy. Tôi
sợ cô không nghe máy cho đến ngày mai.”

“Tôi giúp gì được, cô Angelini?”

“Tôi cần nói chuyện với cô, càng sớm càng tốt. Tôi không muốn

thông qua ông Chỉ huy, Trung úy. Ông ấy đã làm quá nhiều cho tôi và gia
đình tôi.”

“Chuyện này có liên quan đến vụ điều tra không?”

“Có, ít nhất tôi nghĩ vậy.”

Eve ra dấu cho Roarke rời khỏi phòng. Anh chỉ đứng dựa tường. Cô

gầm gừ với anh, rồi quay lại màn hình. “Tôi sẽ gặp cô vào lúc thuận tiện
nhất cho cô.”

“Vâng, Trung úy, hẳn phải thuận tiện cho tôi. Bác sĩ của tôi không

muốn tôi đi lại lúc này. Tôi cần cô đến chỗ tôi.”

“Cô muốn tôi đến Rome? Cô Angelini, dù Sở Cảnh sát có thể chấp

nhận chuyến đi này, song tôi cần điều gì cụ thể để biện minh cho thời gian
và chi phí.”

“Anh đưa em đi,” Roarke nói chậm rãi.

“Anh yên nào.”

“Ai đang ở đấy? Có người khác ở đấy sao?” Giọng Mirina run rẩy.

“Roarke đang ở cạnh tôi,” Eve nói khẽ. “Cô Angelini...”

“Ồ, không sao. Tôi đang cố liên lạc với anh ấy. Cả hai người có thể

đến cùng không? Tôi biết đây là đòi hỏi quá đáng, Trung úy. Tôi ghét phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.