CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 238

“Đôi khi có, đôi khi không.” Cô bước lên bậc thềm nhỏ đến nhà

Angelini và tự giới thiệu với máy quét đón khách có giọng nói lạnh lùng.

“Xin lỗi, Trung úy, không có ai ở nhà. Nếu cô muốn để lại tin nhắn,

nó sẽ được trả lời trong thời gian sớm nhất.”

Eve nhìn thẳng vào máy quét. “Thế này nhé. Nếu không có ai ở nhà,

tôi sẽ quay lại xe, xin lệnh vào nhà và khám xét. Chỉ mất mười phút thôi.”

Cô đứng đợi chưa đầy hai phút thì David Angelini mở cửa.

“Trung úy.”

“Anh Angelini. Ở đây hay Sở Cảnh sát? Tùy anh chọn.”

“Mời vào.” Anh ta lui lại. “Tôi mới đến New York tối qua. Sáng nay

tôi còn hơi bừa bộn.”

Anh ta dẫn cô vào phòng khách nền tối, trần cao, và lịch sự mời cô

uống cà phê, cô từ chối với vẻ lịch sự ngang bằng. Anh ta mặc chiếc quần
mềm bó cổ chân mà cô đã thấy trên đường phố Rome, áo sơ mi vải lụa, ống
tay rộng màu kem nhạt. Đôi giày hợp tông màu và trông mềm mại đến mức
có thể dùng đầu ngón tay ấn lún.

Nhưng mắt anh ta bồn chồn, và bàn tay run run chạm thành ghế khi

anh ta ngồi xuống.

“Cô có thêm thông tin về vụ án của mẹ tôi.”

“Anh biết tại sao tôi ở đây.”

Anh ta tặc lưỡi, đứng dậy. Eve nghĩ cô hiểu tại sao anh ta lại chơi bạc

kém như vậy. “Xin lỗi?”

Cô đặt máy ghi âm lên bàn một cách công khai. “David Angelini, anh

có các quyền sau đây. Anh không buộc phải nói gì. Nếu anh nói gì, nó sẽ
được ghi lại và có thể và sẽ được sử dụng chống lại anh trước tòa hoặc bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.