Cô day ngón tay vào giữa lông mày. “Vậy thì chúng ta cùng tới đó.
Và làm hai ly sau khi chúng ta xong việc.”
Whitney không phí thời giờ. Ngay khi Eve và Feeney bước vào
phòng ông, ông như nướng chín cả hai người bằng cái nhìn chằm chằm.
“Cô đã bắt David để thẩm vấn.”
“Tôi đã làm thế, thưa Chỉ huy.” Eve tiến thêm một bước để chịu trận.
“Chúng tôi có hình quay anh ta ở máy an ninh cổng của Kênh 75 vào thời
điểm vụ giết Louise Kirski.” Cô không dừng lại, mà lưu loát trình bày báo
cáo của mình, giọng nói hoạt bát, ánh mắt điềm tĩnh.
“David nói nó chứng kiến vụ giết người.”
“Anh ta nói đã thấy ai đó, có lẽ đàn ông, mặc áo khoác đen dài và đội
mũ, tấn công Kirski, rồi chạy về phía đường Ba.”
“Và nó lo sợ,” Whitney thêm vào, vẫn giữ bình tĩnh. Tay ông vẫn để
yên trên bàn. “Rời hiện trường không khai báo về sự việc.” Whitney có lẽ
đang rủa thầm, trong lòng ông có lẽ đang sôi sục, nhưng mắt ông vẫn lạnh
lùng, khắc nghiệt điềm tĩnh. “Đấy không phải là phản ứng không điển hình
của một nhân chứng đối với một vụ phạm tội nghiêm trọng.”
“Anh ta chối đã có mặt ở hiện trường,” Eve nói bình tĩnh. “Cố che
giấu, hối lộ. Anh ta đã có cơ hội, Chỉ huy. Và anh ta có liên quan đến cả ba
nạn nhân. Anh ta biết Metcalf, làm việc với cô ta trong một dự án, từng đến
nhà cô ta.”
Phản ứng duy nhất của Whitney là cuộn ngón tay, rồi duỗi ra. “Động
cơ, Trung úy.”
“Trước hết là tiền,” cô nói. “Anh ta gặp khó khăn tài chính và sẽ được
giải quyết sau khi di chúc của mẹ anh ta được chứng thực. Các nạn nhân,