CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 267

biết toàn bộ vấn đề đánh bạc của cậu ta. Tôi thì biết. Nên tất nhiên bà ấy
đến.”

“Và ông cắt cổ bà ấy.”

“Đúng.” Da ông ta trắng nhợt. “Rất nhanh.”

“Sau đó ông làm gì?”

“Tôi về nhà.”

“Bằng cách nào?”

Ông ta chớp mắt. “Lái xe. Tôi đỗ xe cách vài tòa nhà.”

“Còn vết máu?” Cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, chằm chằm vào đồng

tử. “Có rất nhiều máu. Máu của bà ấy đã phun lên người ông.”

Đồng tử giãn ra, nhưng giọng ông ta vẫn chắc nịch. “Tôi mặc áo

khoác chống mưa. Tôi đã vứt nó trên đường.” Ông ta hơi mỉm cười. “Tôi
nghĩ kẻ lang thang nào đó đã nhặt được.”

“Ông đã mang cái gì khỏi hiện trường?”

“Con dao, tất nhiên.”

“Không đồ vật nào của bà ấy?” Cô đợi một lúc. “Không một thứ gì để

khiến nó giống một vụ cướp giật?”

Ông ta do dự. Cô hầu như có thể thấy tâm trí ông ta đang hoạt động

đằng sau ánh mắt. “Tôi rất run. Tôi không nghĩ chuyện lại tồi tệ thế. Tôi
định giật túi của bà ấy để lấy trang sức, nhưng tôi lại quên, rồi tôi chạy đi.”

“Ông chạy đi, chẳng lấy gì, nhưng lại đủ khôn ngoan để vứt chiếc áo

khoác dính máu.”

“Đúng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.