CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 339

Larinda thở dài, chuyển điện thoại sang chế độ tin nhắn và đứng dậy.

“Đằng kia.” Cô ta lướt đi qua các dãy ghế, minh chứng rằng cơ thể của cô
ta cũng tuyệt đối ấn tượng chẳng thua gì khuôn mặt. “Bất kể đang tìm kiếm
gì, cô cũng không thấy đâu.” Cô ta ngoái cười tinh quái. “Hắn đã làm gì à?
Hay cuối cùng thì người ta ban hành luật quy định xu hướng đê tiện cũng là
tội phạm?”

“Chỉ là tôi cần nói chuyện với hắn. Tại sao tôi sẽ không tìm thấy gì?”

Larinda dừng lại ở góc phòng nhỏ, mặt bàn hướng ra ngoài khiến bất

cứ ai ngồi đằng sau nó đều dựa lưng vào tường và mắt hướng nhìn ra giữa
phòng. Dấu hiệu của chứng hoang tưởng đoán nhận, Eve nghĩ.

“Hắn không bao giờ để lại gì hết, dù chỉ là giấy nhắc việc nhỏ nhặt

nhất, mẩu ghi chú cỏn con nhất. Có đứng dậy gãi mông hắn cũng tắt máy
tính. Cáo buộc ai đó đã ăn trộm một số nghiên cứu trong công việc khác của
hắn. Hắn thậm chí còn dùng thiết bị kích âm, để hắn có thể nói thầm khi gọi
điện khiến không ai nghe được. Như thể tất cả chúng tôi đều căng tai lên
đớp lấy mấy lời vàng ngọc thốt ra từ họng hắn ấy.”

“Vậy, làm sao cô biết hắn dùng máy kích âm?”

Larinda cười. “Hỏi hay lắm, Trung úy. Bàn làm việc của hắn cũng có

khóa,” cô ta nói thêm. “Các đĩa đều được bảo mật.” Cô ta ngước nhìn dưới
hàng mi nhuộm vàng ở đuôi. “Là thám tử, cô có thể tìm ra làm thế nào tôi
biết được. Giờ, giấy mời thế nào?”

Căn phòng hoàn hảo, Eve nghĩ. Hết sức hoàn hảo cho ai làm việc vất

vả, rồi vội vã chạy ra, ốm lăn. “Hắn có nguồn tin ở Sở Cảnh sát không?”

“Tôi đoán là có, mặc dù tôi không thể tưởng tượng ra một con người

thực sự nào có thể giao du với Morse.”

“Hắn có nói gì về chuyện đó không, hoặc khoác lác về nó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.