CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 364

tiếng nói. Căn nhà quá lớn, rất khó tìm cô, nhưng anh có thể xác định vị trí
của cô với chỉ một câu hỏi.

“Eve,” anh nói, lúc Summerset bước ra từ căn phòng phía bên phải.

“Cô ấy đi rồi.”

“Đi nghĩa là sao? Đi đâu?”

Vì nói về phụ nữ luôn khiến Summerset khó chịu, ông ta nhún vai.

“Tôi không thể nói, cô ấy cứ thế chạy ra khỏi nhà, vào xe lái đi. Cô ấy
không thèm cho tôi biết ý định của cô ấy.”

Sự khó chịu xoáy lên trong lòng Roarke khiến giọng anh hằn học.

“Đừng làm tôi cáu, Summerset. Sao cô ấy lại đi?”

Bị mếch lòng, Summerset siết quai hàm. “Có lẽ do cú điện thoại cô ấy

nhận được trước đó. Cô ấy nghe điện trong thư viện.”

Roarke quay gót bước đến cửa thư viện, mở cửa. Anh bước đến bàn,

Summerset bám theo sau. “Chạy lại, cuộc gọi cuối.”

Trong khi nhìn, nghe, sự vặn xé trong anh đã bùng cháy thành sợ hãi.

“Lạy Chúa, cô ấy đến chỗ hắn. Cô ấy đi một mình.”

Anh đã ra khỏi cửa, chạy rất nhanh, mệnh lệnh anh ném ra sau như tia

laser. “Báo tin cho Giám đốc Tibble - báo riêng.”

“Mặc dù không có nhiều thì giờ, Trung úy, tao chắc rằng khán giả của

chúng ta sẽ bị tiến trình điều tra làm say mê.” Morse vẫn giữ nụ cười thích
thú trước máy quay, con dao vẫn kề trên cổ Nadine. “Có lúc mày đã theo
đuổi sai đầu mối, và tao tin rằng mày suýt chút nữa đã buộc tội một người
vô tội.”

“Sao anh lại giết họ, Morse?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.