CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 38

“Mấy giờ rồi?” cô ra lệnh, và chiếc đồng hồ bên cạnh xì xào câu trả

lời: sáu giờ. “Chúa ơi, anh dậy lâu chưa?”

“Một lúc rồi. Em không nói mấy giờ em phải đi làm.”

Cô đưa tay vuốt mặt, xục vào tóc. “Em còn vài tiếng nữa.” Cô lề mề

bò ra khỏi giường và đảo quanh tìm thứ gì để mặc.

Roarke ngắm nhìn cô một lúc. Ngắm nhìn Eve vào lúc sáng sớm luôn

là một niềm vui thú, khi cô khỏa thân và ánh mắt đờ đẫn. Anh ra hiệu về
phía chiếc áo choàng mà người máy đã nhặt từ sàn nhà lên và treo gọn gàng
ở chân giường. Eve mò mẫm mặc vào, vẫn còn buồn ngủ đến mức chưa
cảm nhận được vải lụa trên làn da.

Roarke rót cho cô một tách và chờ trong khi cô ngồi xuống ghế đối

diện thưởng thức cà phê. Con mèo, nghĩ rằng vận may của nó có thể thay
đổi, đã nhảy thụp vào lòng cô với sức nặng khiến cô cằn rằn.

“Em ngủ ngon lắm.”

“Đúng thế.” Cô hít hà hương cà phê, chỉ hơi co người khi Galahad

xoay trong lòng cô và cào vào chân cô bằng những móng vuốt nhọn hoắt.
“Em thấy gần như lại được làm con người rồi.”

“Đói không?”

Cô lại cằn rằn. Eve biết nhà bếp của anh đầy những món đồ nghệ

thuật. Cô lấy một chiếc bánh ngọt hình thiên nga ở khay bạc và ngốn hết
sau ba lần cắn ngấu nghiến. Khi cô với tay lấy bình cà phê, mắt cô đã mở to
và nhìn rõ. Cảm thấy khoan khoái, cô bóp vỡ đầu một con thiên nga và cho
Galahad.

“Ngắm nhìn lúc em thức dậy luôn là điều vui thú,” anh nói. “Nhưng

đôi khi anh tự hỏi có phải em thích anh chỉ vì cà phê của anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.