CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 42

mình vào câu chuyện, trong chừng mực biểu hiện của vụ việc.”

“Em biết cái luật dở hơi đó.” Chiếc áo choàng, lóng lánh màu sắc,

quấn lấy chân Eve khi cô xoay người. “Hắn sẽ không chịu thôi cái trò ám
chỉ có sự che giấu. Whitney điều hành một sở cảnh sát không tì vết. Em
thực hiện một vụ điều tra không ám muội. Và hắn ta thì cũng không chịu
thôi cái trò viện đến tên anh để tung hỏa mù,” cô nói tiếp. “Đó là cái hắn
muốn hướng tới với lý do kia. Đó là điều tiếp theo.”

“Hắn không khiến em phải lo lắng, Eve. Hắn không nên gây lo lắng

cho em.”

“Hắn không khiến em lo. Hắn làm em phát bực.” Cô nhắm mắt và hít

thở sâu để trấn tĩnh bản thân. Chậm rãi, rất chậm rãi và rất tinh quái, cô bắt
đầu mỉm cười. “Em có một cú trả đũa hoàn hảo đây.” Cô lại mở mắt. “Anh
nghĩ tên khốn đó sẽ thế nào nếu em liên hệ với Furst, cho cô ta thông tin
độc quyền?”

Roarke đặt tách cà phê sang một bên. “Em lại đây.”

“Sao vậy?”

“Không sao.” Anh đứng dậy và đến chỗ cô. Hai tay áp vào khuôn mặt

cô, anh hôn cô thật mạnh. “Anh phát điên vì em.”

“Vậy tức là anh nghĩ đó là một ý tưởng cực hay.”

“Người cha quá cố không ai tiếc thương của anh đã dạy anh một bài

học quý giá. ‘Con trai,’ ông nói với anh với một giọng nặng chất Ireland
của một nhà vô địch say rượu, ‘cách duy nhất để đánh nhau là chơi bẩn.
Chỗ duy nhất để đánh là dưới thắt lưng.’ Anh có cảm giác em sẽ khiến
Morse phải ôm bộ hạ của hắn trước khi tận thế.”

“Không, hắn sẽ không ôm bộ hạ đâu.” Tự mãn, Eve hôn lại anh. “Bởi

vì em sẽ thiến luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.