CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 49

Cơ mặt trên má ông giật giật. “Đúng. Chúng tôi đã ăn tối. Chúng tôi

thường làm thế khi thời gian cho phép. Ít nhất mỗi tuần một lần. Nhiều hơn
nếu chúng tôi sắp xếp được. Chúng tôi rất thân thiết.”

Ông dừng lại khi một người máy phục vụ nhỏ bé mang cà phê đến.

Hammett tự rót lấy, tập trung vào công việc vặt vãnh đó một cách hầu như
là mãnh liệt. “Gần gũi đến mức nào ư?” ông lẩm nhẩm, và Eve nhận thấy
tay ông không vững khi nâng tách cà phê lên. “Thân thiết. Chúng tôi là tình
nhân, tình nhân của riêng nhau, đã nhiều năm nay. Tôi rất yêu bà ấy.”

“Ông và bà ấy vẫn ở riêng.”

“Đúng, bà ấy - cả hai chúng tôi muốn như thế. Nói một cách hoa mỹ

là sở thích của chúng tôi khác biệt, và sự thật đơn giản là chúng tôi thích sự
độc lập và không gian riêng tư của mình. Tôi nghĩ chúng tôi càng yêu nhau
nhiều hơn bằng cách duy trì một khoảng cách nhất định.” Ông thở dài.
“Nhưng mối quan hệ của chúng tôi không có gì bí mật, ít nhất là trước gia
đình và bạn bè.” Ông lại thở dài. “Trước công chúng, chúng tôi muốn giữ
kín đời sống riêng. Tôi không nghĩ giờ điều đó còn có thể nữa.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Ông lắc đầu. “Không quan trọng. Quan trọng là tìm ra kẻ đã giết bà

ấy. Tôi không sao chịu nổi sự thể này. Không điều gì có thể thay đổi được
sự thật là bà ấy đã ra đi. Cicely là,” ông nói chậm rãi, “người phụ nữ tuyệt
vời nhất mà tôi từng biết.”

Mọi bản năng, của con người và của cảnh sát, đều nói với cô rằng

người đàn ông này đang đau khổ sâu sắc, nhưng cô biết thậm chí bọn giết
người cũng đau buồn cho nạn nhân của chúng. “Tôi cần biết lần cuối ông
gặp bà ấy là lúc mấy giờ. George, tôi đang ghi âm cuộc nói chuyện này.”

“Vâng, tất nhiên. Lúc đấy tầm mười giờ. Chúng tôi ăn tối tại nhà hàng

Robert ở đường Đông Mười hai. Sau đó chúng tôi đi chung taxi. Tôi để bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.