CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 89

Mắt anh lóe lên, đanh lại như viên đá nơi ngực cô. “Không, anh

không nghĩ em ngốc. Anh nghĩ em nhút nhát.”

Nắm tay cô tự động cuộn lại. Ồ, sao cô lại thích dùng nó đến thế để

dập tắt đi cái vẻ nhạo báng, tự cho là mình đúng trên khuôn mặt anh. Nếu
anh không đúng thì cô đúng. Nên cô phải sử dụng vũ khí khác.

“Anh nghĩ có thể làm em lệ thuộc vào anh, quen với việc sống trong

lâu đài nguy nga của anh và mặc những thứ gấm nhung. Này, em chẳng cần
quái gì mấy thứ đó.”

“Anh rất biết điều đó.”

“Em không cần những thức ăn hay hớm nhà anh, những món quà hay

hớm của anh, những lời lẽ hay hớm của anh. Em hiểu ý đồ, Roarke. Nói anh
yêu em thường xuyên cho đến khi cô ấy biết cách đáp lại. Như con vật cảnh
được huấn luyện tử tế.”

“Như con vật cảnh,” anh nhắc lại khi nỗi tức giận hóa thành băng.

“Anh hiểu là anh sai. Em đúng là ngốc nghếch. Em thực sự nghĩ anh làm
những việc này là để chứng tỏ mình có quyền lực, mình kiểm soát được em
sao? Em cứ nghĩ thế. Anh mệt mỏi với chuyện để cho em ném thẳng tình
cảm của anh vào mặt anh rồi. Anh thật sai lầm đã để em làm thế, nhưng sai
lầm ấy có thể sửa chữa được.”

“Em không bao giờ...”

“Không, em không bao giờ,” anh xen vào lạnh lùng. “Chưa một lần

đánh đổi lòng kiêu hãnh của em để nói những từ ấy với anh. Em giữ nơi này
làm căn hầm cho em lẩn trốn thay vì muốn ở với anh. Anh đã cho em đặt ra
giới hạn, Eve, giờ thì anh dịch chuyển nó.” Lúc này không phải cơn nóng
giận đang đưa đẩy anh, cũng không phải nỗi đau. Đó là sự thật. “Anh muốn
tất cả,” anh nói dứt khoát. “Hoặc anh không muốn gì hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.