CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 92

Ông hé răng trước khi có thể kiểm soát bản thân. Sau một cuộc đấu

tranh chóng vánh, ông gật đầu. “Nói hay lắm, Trung úy. Với tư cách Chỉ
huy.”

“Tôi không biết có bất hợp pháp không. Ý kiến của tôi ở giai đoạn

điều tra này là có gì đó trong nội dung cuộc gọi mà nạn nhân muốn giữ kín.
Nó quan trọng đến mức khiến bà ấy mặc đồ và ra khỏi nhà dưới trời mưa để
gặp ai đó. Cho dù là ai, chắc chắn bà ấy đi một mình và bà đã không giữ lại
nội dung cuộc điện thoại. Thưa Chỉ huy, tôi cần nói chuyện với những
người còn lại trong gia đình, những người bạn thân của bà ấy, vợ ông.”

Ông chấp nhận, hoặc cố chấp nhận. Trong suốt sự nghiệp của mình,

ông đã cố gắng giữ người thân khỏi cái không khí khó chịu thường thấy
trong công việc của ông. Giờ ông phải để họ tiếp xúc.

“Cô biết địa chỉ nhà tôi rồi, Trung úy. Tôi sẽ liên lạc với vợ tôi ngay

và bảo bà ấy gặp cô.”

“Vâng, thưa sếp. Cảm ơn sếp.”

Anna Whitney đã tạo dựng được một tổ ấm xinh đẹp cho ngôi nhà hai

tầng ở con phố vắng lặng nơi ngoại ô White Plains. Bà nuôi dạy con cái ở
đó, và đã nuôi dạy rất tốt, chọn làm một bà mẹ thay vì làm giáo viên.
Không phải mức lương nhà nước trả cho người làm cha mẹ toàn thời gian
đã ảnh hưởng đến lựa chọn của bà. Mà đấy là niềm sung sướng được có mặt
trong mỗi một giai đoạn phát triển của con cái.

Bà đã được đền đáp. Giờ các con bà đã lớn khôn, phần thưởng bà

nhận được khi về già là cũng dành sự tận tụy đó để chăm sóc gia đình,
người chồng, và danh tiếng nội trợ của bà. Mỗi khi có dịp, bà lại đưa các
cháu về nhà. Vào buổi tối, bà tổ chức tiệc tùng.

Anna Whitney ghét sự cô đơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.