CÁI CHẾT TRÊN CHẤM PHẠT ĐỀN - Trang 110

Thiếu tá đứng dậy và ngồi xích lại gần. Thần kinh ông, cũng như tất cả

chúng tôi đều căng thẳng hết sức. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã đi gần tới
đích.

Vi-ne cất chiếc khuy áo vào đâu và trên tờ giấy có ghi gì?

- Cuốc như không hiểu nhìn tôi vẻ dò hỏi và nuốt nước bọt. Đầu anh ta

ngả xuống gối. Anh ta nhắm mắt, có thể thấy anh ta đã kiệt sức. Bác sĩ giơ
mấy ngón tay, ra hiệu là chúng tôi chỉ có thể trò chuyện thêm với anh ta
chừng ba phút nữa.

- Tôi nghĩ rằng chiếc khuy và cuốn phim đã ở trong tay các ông. Vì

rằng hồi sáng sớm nó còn trong túi Vi-ne. Vậy là rõ, sếp của chúng tôi đã
thả một con linh cẩu đến...

Tôi không hiểu anh ta định nói gì. Chỉ ngỡ là mình không hiểu nổi từ

ấy của tiếng Đức. Nhưng từ này cả cách phát âm cũng rất giống tiếng Tiệp
kia mà... Thiếu tá cúi xuống bên tôi, nói nhỏ vào tai: “Bên phía họ, - ông
hất đầu về phía Cuốc - những kẻ nào đóng vai trò đi giết người thì được gọi
là linh cẩu!”.

À, thì ra là thế!

Cuốc lại xin một điếu thuốc lá.

- May cho tôi, là sáng nay tôi không ở trong khách sạn. Nếu không

hẳn tôi không còn nằm đây, trước mặt các ông nữa!

Tay anh ta giữ điếu thuốc run run. Bác sĩ báo trước cho chúng tôi là

Cuốc sắp phải nghỉ, không thể nói thêm nữa. Chỉ còn hai - ba câu hỏi cuối
cùng, và phải thật nhanh!

- Trên tờ giấy gập vào cuốn sổ tay của Pích-le có ghi gì?

Điếu thuốc tuột khỏi tay Cuốc. Tôi dập tắt nó. Trán Cuốc toát mồ hôi,

anh ta thở rất nặng nề. Tôi lo ngại nhìn bác sĩ, ông đang bắt mạch cho anh
ta. Cuốc nuối nước bọt hai lần, nói khẽ:

- Cho tôi uống, cổ họng khô đắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.