CÁI CHẾT TRÊN CHẤM PHẠT ĐỀN - Trang 135

cũng có khả năng cộng tác với nhiều tổ chức chuyên môn khác. Rất tiếc là
hắn lại bị giết mất… Dù đó là kết cục tất yếu của một kẻ như hắn. Bây giờ
đi ngủ đã. Nếu có gì cần cứ đánh thức, đừng ngại…

Chỉ còn lại tôi và Ca-bi-sếch. Tôi bảo:

- Ta đi thôi!

Và hai chúng tôi cùng xuống cầu thang đi đến y xá chỗ Cuốc. Chúng

tôi ở đó độ một giờ, nhưng cũng không phát hiện được gì thêm. Cuốc
không biết gì về những việc khác của Vi-ne và không giấu điều đó. Anh ta
cũng không cung cấp được gì khác hơn là tên người và số điện thoại đã
được ghi trên mẩu giấy bị đốt cháy mất.

- Ông Cuốc, xin hỏi ông câu cuối cùng: Pích-le có gọi điện đúng theo

số đã ghi trên đây không? Ông có nhớ chính xác là Vi-ne đã nói với ông
như vậy không?

- Tôi nhớ chính xác. Vi-ne rút nó từ trong sổ ghi của Pích-le. Sau đó

giở cẩn thận từng tờ, xem có phát hiện thêm được gì đáng lưu ý nữa không.
Mảnh giấy thì ông ta tìm thấy ngay, vì ông ta nhớ rõ Pích-le đã giấu vào
đâu. Vì thế, ông ta phải lấy ngay cuốn sổ, vì sợ khi khám xét đồ đạc của
Pích-le các ông phát hiện ra và sẽ săn đuổi theo dấu vết.

- Vi-ne có thể nhầm lẫn?

- Tôi nghĩ là không. Vi-ne gây cho tôi một ấn tượng rằng, ông ta là

một người nắm rất vững việc mình làm và không bao giờ bị mất phương
hướng. Khi cầm mảnh giấy có số điện thoại, ông ta nói: “Phơ-ri-đrích, cậu
nhớ hộ những gì được ghi trên này. Đây chính là kẻ bán phim cho Pích-le.
Theo số điện này, Pích-le đã gọi điện cho người mà anh ta phải gặp trong
quán cà-phê.” Tôi rất nhớ những lời của ông ta.

Sau đó, chúng tôi lại cho dẫn Đơ-vô-giắc tới. Hắn ta không ngủ, và lo

lắng, cứ đi đi lại lại mãi trong phòng tạm giam. Hắn gọi xin một cốc sữa và
chiếc bánh sừng bò, ngoài ra không muốn ăn gì nữa. Mặt hắn tái xám. Tôi
nghĩ, ngay cả tôi và Ca-bi-sếch chắc trông cũng tiều tụy thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.