CÁI CHẾT TRÊN CHẤM PHẠT ĐỀN - Trang 37

Hôm qua, họ đã không gặp nhau, vì sau buổi tập, anh ta phải tuân theo kỷ
luật của đội, nhưng hôm nay, hai người đã hẹn nhau đi khiêu vũ, sau đó
chắc hẳn Pích-le sẽ về nhà cô. Cô ta có một căn hộ một phòng, chưa có
chồng và muốn làm gì tùy thích… Nhưng sau cú “sốc” đầu tiên, có vẻ cô ta
đã lấy lại tinh thần.

- Tôi là gái đủ tuổi thành niên, và không ai có quyền dính vào chuyện

quan hệ của tôi với ông Pích-le, và các ông cũng không được phép giữ tôi
lại ở đây…

- Cô có ra sân vận động không, hay xem trận đấu bóng truyền hình?

- Không, Tôi không hề quan tâm đến bóng đá.

Chắc hẳn là cô chưa biết gì về cái chết của Pích-le cả.

- Có ai biết quan hệ của cô với ông ta không? Cô đã biết rằng ông ta

đã có vợ chứ?

- Biết, ông ta đã viết thư báo cho tôi chuyện ấy, sau đó còn nói miệng.

Đối với tôi, việc ấy không cần quan tâm.

- Cô đã có người yêu chưa, một chàng trai nào khác chẳng hạn?

Cô ta nhìn tôi với vẻ gần như khinh bỉ:

- Thử tán xem, nhưng tôi không có ý định ôm choàng lấy cổ bất kỳ

anh chàng nào lao đến đâu. Thôi bây giờ thì các ông thả tôi ra chứ!

Tôi bèn nói cho cô rõ, rằng Phơ-răng Pích-le đã chết, và mặt cô bỗng

tái xanh lại như bức tượng đá, mấy giây liền nhìn tôi trân trân như nhìn một
ảo ảnh.

- Bây giờ, có lẽ cô muốn kể cho chúng tôi một vài chi tiết gì chứ?

- Trời ơi, sao lại thế?! Tôi không hình dung nổi, có chuyện gì đã xảy

ra?

Cô ta bịt khăn vào miệng và nức nở khóc.

Trên thực tế, mọi điều có vẻ giống như yêu thương thông thường.

Giống như bất kỳ một cuộc “phiêu lưu” ngắn ngủi nào trong tình cảm của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.