CÁI CHẾT TRÊN CHẤM PHẠT ĐỀN - Trang 90

19

Các cầu thủ đang ăn chiều khi tôi đến gần bàn ăn, trên khuôn mặt họ

lộ vẻ lo lắng. Tôi hiểu rằng toàn đội đang muốn hỏi tin tức. Ai là người sốt
ruột nhất? Đó là huấn luyện viên Hô-li-de:

- Người ta bảo, trong khách sạn lại vừa xảy ra chuyện gì nữa. Các nhà

báo nói với chúng tôi như vậy. Chuyện này nó liên quan gì tới cái chết của
Pích-le không?

Các nhà báo đã kịp gặp kiểm sát viên và cán bộ có trách nhiệm của Bộ

Ngoại giao.

- Cuộc điều tra đang tiến hành và rất tiếc là tôi không thể trả lời câu

hỏi của ông lúc này được. Pích-le không tự tử, chuyện đó đã rõ cả. Có điều,
tôi cần yêu cầu các ông giúp sức. Sau năm phút nữa sẽ có ba người được
đưa tới đây. Các ông hãy cố nhớ xem có gặp ai trong số họ trên hành lang
tầng các ông ở không? Có ai đã từng nói chuyện với Pích-le không?

Tôi quay lại với Cuốc và hai nhân viên an ninh chưa từng đến khách

sạn này bao giờ để không ai có thể “phát hiện” ra. Chúng tôi cùng xuống
phòng ăn và ba người lặng lẽ đi dọc cạnh bàn.

Cuộc thử không đem lại kết quả. Không một cầu thủ nào quen mặt

Cuốc, chỉ có Lan-ghê nói rằng anh chàng tóc sáng ấy có vẻ quen quen.
Hình như anh ta đã gặp ở đâu. Có thể là ở khách sạn, còn anh chàng kia có
nói chuyện với Pích-le hay không, thì không biết.

Và tôi lại nảy ra một ý mới. Tôi đề nghị một trong các cầu thủ cho tôi

mượn một đôi giày đá bóng và hứa là chiều nay hoặc sáng mai thôi, là sẽ
trả lại.

- Ông cứ lấy đi, tôi không cần giầy lúc này đâu. Buổi sáng mai tôi sẽ

tập bằng giầy bát-kết. Và nếu cần để tìm ra thủ phạm giết Pích-le, thì tôi
sẵn sàng hy sinh đôi giày này.

Ca-bi-sếch mời bà trực tầng và hai bà quét dọn đến phòng 201. Họ

được nhận diện ba người kia với câu hỏi: họ có nhìn thấy ai trong số mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.