bạn bè của giới lưu manh cấp cao biết hắn dưới cái tên “Louis đẹp trai”
nhưng từ khi vào làm cho Maurer, người ta không gọi bằng tiểu danh ấy vì
muốn trọng nể hắn. Tuổi hắn khoảng 29, 30, cằm vuông, mắt xanh, da sạm
nắng. Một vết sẹo cũ chạy dài từ mắt đến mũi làm hắn có dạng một loại
“anh hùng” và nụ cười cố ý sửa soạn phô hai hàm răng trắng bóng khiến
hắn có sức hấp dẫn với đám mặc váy. Hắn nói:
— Mời ông cảnh sát trưởng vào. Ông chủ đến ngay. Ông uống gì đấy?
McCann nhíu mắt nghiêm nghị nhìn Seigel.
— Ly scotch.
Ông thấy khó chịu vì phải giữ lễ độ với tên lưu manh bảnh bao này. Ông
liếc nhìn gian phòng sang trọng, đồ đạc bày biện rất khéo rồi bước đến bên
lò sưởi.
Seigel đến quầy rót ly scotch pha soda rồi mang lại.
— Ông chủ hơi ngạc nhiên khi tôi chuyển lời nhắn của ông. Ông ấy phải
bỏ một buổi tối xem kịch. Chắc không có chuyện gì nghiêm trọng phải
không ông sếp?
McCann cười như một tiếng sủa.
— Không quan trọng à? Đừng tưởng? Nếu các anh không khéo thu xếp
thì cả cơ nghiệp tan tành. Thế thôi.
Seigel nhún vai. Hắn ghét lão này như lão ghét hắn vậy.
— Được rồi, chúng tôi sẽ gắng thu xếp đâu vào đấy.
Hắn nói thêm với nụ cười nhạo báng:
— Vả lại chúng tôi vẫn thường thu xếp khá rộng rãi.
— Phải rồi, nhưng việc gì có làm thì mới biết - McCann giận dữ lầu bầu
trước vẻ phớt tỉnh của thằng dao búa.
Một cánh cửa mở, Jack Maurer bước vào, theo sau là Abe Gollowitz, cố
vấn pháp luật của lão. Maurer người nhỏ, thấp, khoảng 50 tuổi. Bộ râu xồm
xoàm bao khuôn mặt ngăm ngăm và đầy đặn. Mớ tóc dày, đen bóng loáng
hơi hoa râm phía trán, nhưng vệt hoa râm này không làm cho gương mặt
lão dịu đi chút nào. Lão có cái nhìn như của loài rắn. Gollowitz, một luật sư
xuất sắc nhất của bang California, cũng cùng cỡ người như Maurer nhưng
mập hơn, già hơn và sắp sói đầu. Lão bỏ lớp khách hàng đông đúc để